Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 641: Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt (2)

Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt (2)

Nghiệt súc im miệng.

Thời điểm Mục Hạo nhìn thấy đầm nước suối này, trong lòng vô cùng kích động, quả nhiên xuất hiện bảo bối, linh khí phi phàm, rất là không tầm thường, nếu để cho loại nghiệt súc này dùng thì đúng là lãng phí.

"Hừ, chỉ là con nghiệt súc cảnh giới Chân Nguyên cũng dám làm loạn, thật là không biết sống chết."

Mục Hạo tức giận, nghiệt súc này thực lực quá yếu, anh ta căn bản không để vào mắt, so sánh với anh ta, chênh lệch rất lớn, chỉ là dựa vào lợi thế về hình thể, thời điểm bắt đầu đánh nhau, chỉ làm khó được một chút mà thôi, còn lại cũng chẳng làm được gì.

Cự Ưng nổi giận, trở nên điên cuồng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hung ác lao về phía bọn họ, liều chết vật lộn, quyết định liều mạng.

"Hừ."

Mục Hạo hừ lạnh.

Mà vào đúng lúc này, một bóng người nhanh như chớp, lợi dụng lúc bọn họ đang vật lộn, đánh thẳng đến đầm nước kia, trong tay cầm dụng cụ, hiển nhiên là muốn tranh thủ trộm lấy một chút.

"Tự tìm đường chết."

Mục Hạo giận tím mặt, nổi trận lôi đình đánh về phía kẻ trộm kia một chiêu thức muốn lấy mạng, cơ thể người muốn trộm nước kia mềm dẻo lạ thường, ở giữa không trung uốn qua uốn lại, đã vượt qua hiểu biết của người bình thường.

Phập!

Bị lan đến gần rồi.

Cơ thể đối phương đột nhiên run lên, người đó đã bị thương, nhưng cho dù như thế, vẫn cố gắng từ trong đầm nước kia đi ra, trên bờ đầm nước hai chân nhẹ nhàng lấy đà, trong nháy mắt tựa như đại bàng cất cánh, thoáng cái đã thoát khỏi hiện trường.

"Người thừa kế Yoga cổ xưa, Phạm Cổ, không ngờ anh ta cũng tới đây."

Độc Nhãn Nam kinh ngạc hô lên, hiển nhiên là không ngờ rằng không chỉ có Apollo tới mà cường giả đỉnh cao của các quốc gia khác cũng đã đến đây, lại còn vẫn ẩn náu ở xung quanh.

Chờ cơ hội đến.

"Anh ta chắc chắn phải biết một chút gì đó, nước suối này rốt cuộc là thứ gì, vì sao thậm chí sẵn sàng đánh cược cả tính mạng để cướp lấy."

Độc Nhãn Nam trầm tư.

Vấn đề trong này tuyệt đối không đơn giản, chỉ có thể khẳng định nước suối này là đồ tốt, nếu không chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Đối với Mục Hạo mà nói, điều anh ta ghét nhất chính là có người đánh cắp đồ vật anh ta đã nhìn trúng ở ngay trước mặt anh ta.

"Đuổi theo cho tôi, giết chết kẻ đó."

"Vâng."

Có tộc nhân lập tức đuổi theo hướng Phạm Cổ bỏ chạy, chỉ là trong một nhoáng Phạm Cổ đã chạy trốn được một đoạn đường rất dài, muốn đuổi kịp anh ta rõ ràng là chuyện không thể nào.

Lá gan của Phạm Cổ thật lớn, dựa vào năng lực của bản thân, khó khăn lắm mới tránh né được chiêu thức chết người.

Lúc này còn có một số người cũng đang ẩn náu ở xung quanh, nhìn thấy Phạm Cổ lấy được nước suối thần bí, trong lòng bọn họ rất nhộn nhạo, vừa định học tập theo Phạm Cổ, cũng tranh thủ lúc đối phương không chú ý để trộm một chút nước suối.

Nhưng... Rất nhanh sau đó, nhìn thấy uy thế của cường giả Tinh Không, bọn họ trong nháy mắt dẹp bỏ đi ý nghĩ.

Thật đáng sợ.

Phạm Cổ là người thừa kế Yoga cổ xưa, thủ đoạn rất nhiều, linh hoạt đa dạng, thế mà còn suýt nữa thì mất mạng, với bản lĩnh của bọn họ chỉ sợ khó mà sống sót trong tay đối phương.

Ngẫm lại thôi được rồi.

Thận trọng một chút, tạm thời không thể sốt ruột.

Lúc này thể lực Cự Ưng đã dần không chống đỡ được nữa, nó là loài chim lớn sinh trưởng tại núi Trường Bạch, không liên quan gì đến những tà vật kia, quá khứ nơi này là địa bàn của tà vật nhưng cũng không có tà vật nào có can đảm dám quấy rối nó, đều là tồn tại độc lập riêng biệt mà thôi.

Mà sau đó...

Tà vật dường như là biết gì đó, trực tiếp rời khỏi núi Trường Bạch.

Nhưng nó lại không đi, nơi này là địa bàn của nó, mà nó cũng biết... có đồ vật sắp xuất hiện, nó chờ đợi lâu như vậy, chính là đang chờ đợi những thứ này.

Nhưng bây giờ, thực lực của đối phương thật sự là quá mạnh.

"Grào!"

Vào đúng lúc Mục Hạo đang chuẩn bị ra đòn quyết định, tiếng hổ gầm vang khắp núi rừng, một hình dáng to lớn xuất hiện.

"Ta đến trễ."

Bạch Hổ xuất hiện, Hổ Đại Gia chủ động ra trận, thân là chúa tể trên đất liền ở núi Trường Bạch, nhất định phải là anh em tốt với Cự Ưng là chúa tể bầu trời kia, nếu không thì ở tại nơi này, sẽ phải luôn luôn chú ý tình huống trên bầu trời, lỡ đâu ngày nào đó đang ngủ, Cự Ưng đáp xuống, trực tiếp tha nó đi, sẽ rất xấu hổ.

Cự Ưng nói: "Nếu như ngươi mà đến trễ một chút nữa, thì bây giờ ngươi chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ta thôi."

Kể cả Hổ Đại Gia có góp mặt thì Cự Ưng vẫn không dám khinh thường như trước, xét thực lực của bọn nó, hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của đối phương, nghĩ kĩ lại cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

"Lại thêm một con nghiệt súc đến tìm đường chết nữa."

Mục Hạo mặt mũi tràn đầy khinh thường, đừng tưởng rằng đối phương hình dáng to lớn nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng trong mắt anh ta đều là cặn bã, thậm chí còn không bằng cả cặn bã, hoàn toàn không cần để ở trong lòng.

"Mày mắng ai là nghiệt súc hả?" Hổ Đại Gia tính tình có chút nóng nảy, trừng mắt hổ hằm hè nhìn đối phương, khá lắm, dáng vẻ thấp bé như thế, còn không đủ tư cách nhét kẽ răng cho nó, còn dám gây sự với nó, chờ lát nữa tao cắn một nhát cho thịt xương mày nát vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận