Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 636: Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.” (3)

Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.” (3)

Sao nó không cảm nhận được hơi thở của đồng loại, các ngươi rốt cuộc đã đi đâu rồi.

Tuy rằng nó chưa từng đến núi Trường Bạch, cũng chưa từng gặp đồng loại ở nơi này, nhưng trước đây, lúc còn ở vùng thôn quê, đồng loại nói đã từng nói, nơi không có người trên thế giới này chính là địa bàn của chúng nó.

Nhưng bây giờ thì…

Tà Vật Công Kê hơi hoảng sợ.

Hoảng đến độ thiếu chút nữa là rơi mất mấy quả trứng gà.

Nhưng thứ khiến cho Tà Vật Công Kê không thể chịu được là cảm giác áp lực mà núi Trường Bạch gây ra cho nó, giống như là có thứ gì đó rất kinh khủng tồn tại ở đây.

Lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam nói đến chuyện kế tiếp.

“Trước khi tới nơi này, tôi đã liên lạc với Hạ Đô rồi, chúng ta là đội dẫn đầu, bên kia tạm thời không thể tùy ý rời đi, nếu gặp được những cường giả thần bí đó, giao lưu được thì giao lưu, lần mò ra tình hình bên trong của bọn họ, xem xem rốt cuộc thì họ nghĩ về loài người chúng ta như thế nào.”

Độc Nhãn Nam không nói với bọn họ, Ngô Thắng lúc trước cũng đã nói rồi, trong mắt những cường giả bí ẩn này chỉ sợ loài người cũng là kẻ địch với bọn họ, còn có thể gặp được người bạn đó của Ngô Thắng hay không…

Cơ hội mong manh, hy vọng rất ít.

Lâm Đạo Minh nói: “Trước khi đến đây, tôi đã bói một quẻ cho bản thân, là quẻ Cát, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Nói nhảm.” Lưu Hải Thiềm liếc ông ta một cái, chỉ thấy ông ta vẽ vời thêm chuyện, cũng không thèm nhìn xem trước mặt mình là ai, nếu không phải Lâm Phàm ở đây, ông ta chắc chắn sẽ rất căng thẳng.

Nhưng bây giờ… Có thể có thứ gì đó rất hồi hộp.

Độc Nhãn Nam nói: “Trước khi đến đây, tôi đã điều tra kỹ càng đủ loại truyền thuyết về núi Trường Bạch rồi, có nhiều loại, cái nào là thật, cái nào là giả thì tạm thời chưa nói trước được, chỉ là căn cứ vào video Tôn Hiểu quay lại thì Hỏa Ma và Bạch Xà có thể là thật.”

“Bạch Xà? Tôi thấy nó là con rồng mà.” Lâm Đạo Minh nói.

Độc Nhãn Nam nói: “Thần thoại trong truyền thuyết là Bạch Xà, nhưng đó là chuyện trước đây, bây giờ nó là cái gì thì ai cũng nói không chính xác, những cường giả Tinh Không đó đến núi Trường Bạch chắc chắn là do họ cảm thấy có gì đó hoặc là vì Hỏa Ma và Bạch Xà mà đến.”

Nhưng vào lúc này.

“Có người.”

Độc Nhãn Nam lên tiếng.

Tất cả mọi người đều cảnh giác.

m thanh của kim loại.

Khi bọn họ nhìn thấy những người đó thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói thật thì gặp ai cũng không đáng sợ, sợ nhất là gặp phải những cường giả Tinh Không đó.

“Là anh?”

Độc Nhãn Nam nhíu mày, không ngờ là Thần Thái Dương của nước Tinh Thiêu, Apolo, một vị cường giả kết hợp giữa kỹ thuật công nghệ và võ đạo.

Ông ta biết cường giả của các quốc gia khác chắc chắn sẽ đến đây.

Nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Hơn nữa cũng khó có thể lần theo hành tung của bọn họ, chứng tỏ họ di chuyển đến đây bằng con đường đặc biệt.

Thân thể Apollo đầy sợi xích, mái tóc dài màu vàng xõa đến ngang vai, trong đó là một con mắt giống như mắt người máy, không đúng, chính là mắt máy, con mắt này ẩn chứa khoa học công nghệ tiên tiến của nước Tinh Thiêu, nó có khả năng mô phỏng quỹ tích ra đòn và phân tích sơ hở của đối phương.

Khoa học kỹ thuật thực sự rất phát triển.

“Không sai, chính là tôi.” Apollo nhìn Độc Nhãn Nam, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Anh ta chính là Lâm Phàm, người náo loạn biết bao nhiêu vụ gần đây đúng không, cảm giác cũng chẳng có gì đặc sắc.”

“Nếu không phải không kịp thời gian, rất muốn đánh gục anh ta tại đây.”

Con mắt máy của Apollo phân tích.

Số liệu: Không biết!

Số liệu: Không biết!

Người khác không biết, nhưng Apolo lại không nghĩ rằng đến cả máy móc cũng hiện kết quả là không biết.

Đáng chết!

Cho dù là đánh không lại đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, thân là anh hùng của cường quốc Tinh Thiêu, có thể tùy tiện nói rằng bản thân không đủ khả năng sao.

“Anh có thể thử xem sao.” Lâm Minh Đạo cười ha ha nói, ông ta khuyết mất răng cửa, một khi cười lên thì bộ dạng có chút kỳ quái.

Ông ta biết người này đang giả bộ.

Còn muốn so tài với Lâm Phàm, đúng là nằm mơ, nếu thực sự muốn đánh, thì chắc chắn sẽ bị đánh đến gãy xương.

Apollo còn chẳng thèm liếc Lâm Phàm một cái, mà đi tới phía xa.

“Nơi đây nguy hiểm, cũng không phải là nơi các người có thể tới, cường giả Tinh Không gì đó, để tôi đối phó là được rồi, mọi người đợi ở đây đi.”

Anh ta có chút kiêu ngạo.

Độc Nhãn Nam muốn nhắc nhở anh ta, đừng quá ngông cuồng, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.

Dù sao cũng không phải người một nhà.

Toàn bộ hành trình đại sư Vĩnh Tín không nói gì.

Ông ta biết rõ Lâm Phàm mạnh đến mức nào, biết rằng Apollo cũng thấy được đối phương không dễ đối phó, nếu không thật sự phải đánh nhau thì chết cũng không biết tại sao chết.

“Lâm Phàm, vừa rồi tên đó muốn đánh cậu.” Lâm Đạo Minh đến bên cạnh và nói với Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói: “Ai?”

Lâm Đạo Minh nói: “Chính là tên vừa rồi đến.”

“Hả? Người đó rất yếu, từ trước đến nay tôi không bắt nạt kẻ yếu, bởi vì đây là chuyện vô cùng xấu.”

Anh không nhìn thấy hình dáng đối phương thế nào, toàn bộ hành trình anh nói về sự nguy hại của nấm độc với ông Trương rất nghiêm túc.

Về người vừa rồi…

Thật xin lỗi.

Không có để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận