Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 390: Việc xấu hổ như vậy, em làm không được đâu

Bảo ông ta nở nụ cười chân thành với hai bệnh nhân tâm thần này, nói thật là ông ta làm không được. Nỗi đau trước đó vẫn còn chưa quên.

“Rất tốt, những người đã gặp được đều vô cùng tốt.” Lâm Phàm nói.

Lời nói ra đều là lời nói thật.

Những người đã gặp được đều rất tốt.

Hạ Khôn Vân rất khó hiểu cách nói của Độc Nhãn Nam. Có chuyện gì thì nói chuyện đấy, bây giờ nói như vậy hình như đều không quan trọng. Nói trắng ra chính là bị lạc đề, không có nói đến trọng điểm.

“Lâm Phàm, hiện tại vướng phải một chuyện rất phiền phức. Trước khi nói ra, các cậu nói cho tôi biết, các cậu có thích giúp người không?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Ông ta cho rằng bệnh nhân tâm thần chính là thích giúp người.

Nếu không thì ông ta cũng sẽ không bị đối phương hãm hại liên tục mấy lần. Theo như lời bọn họ thì là, chúng tôi là mong có thể giúp anh có mắt hơn.

Tuy rằng kết quả có chút thảm thương.

Nhưng mà tinh thần thích giúp người này làm cho người ta cảm động.

Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau một cái, sau đó hai người vỗ vai nhau.

“Đương nhiên rồi. Chúng tôi đều rất thích giúp người.”

Hạ Khôn Vân biết hai vị trước mặt là bệnh nhân tâm thần.

Khi ông ta đến thành phố Duyên Hải, lãnh đạo Từ đã từng nói với ông ta rằng, ông hãy đến thành phố Duyên Hải mời vị xuất thân từ Thanh Sơn đó. Lúc đó ông ta còn rất nghi hoặc, Thanh Sơn là đâu?

Lãnh đạo Từ không vui nói, Thanh Sơn thì ngoại trừ Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của Hách Nhân ra, ông nói thử xem còn có thể là chỗ nào?

Độc Nhãn Nam nói: “Hiện tại có một ông cụ bị người xấu bắt đi. Những người khác đều không cứu được, nhưng chỉ có các cậu có thể cứu. Các cậu xem thử có thể hy sinh chút thời gian quý báu, đi cứu người được không?”

Lâm Phàm kiên định nói: “Không thể chối từ.”

Ông Trương nói: “Bụng làm dạ chịu.”

Hạ Khôn Từ mỉm cười nói: “Cụm bụng làm dạ chịu này dùng sai rồi. Dùng ở trường hợp này rất là… Ưm ưm.”

Độc Nhãn Nam trực tiếp bịt miệng Hạ Khôn Vân lại, tức giận trừng mắt nhìn. Con bà nó ông không nói thì chết à? Ông so đo với bệnh nhân tâm thần làm cái gì? Ông ấy nói cái gì thì là cái đó.

Cho dù có sai, ông cũng phải nói là đúng cho tôi.

Nếu như có Hách Nhân ở đây, tuyệt đối sẽ tức giận nói, tư duy ông như vậy mà cũng muốn giao tiếp với bệnh nhân tâm thần, về nhà đọc sách nhiều hơn đi.

Giới thiệu cho ông vài cuốn.

‘Làm thế nào để giao tiếp với bệnh nhân tâm thần sơ cấp’

“Lâm Phàm, tôi có dùng sai không?” Ông Trương nghi hoặc nói.

“Không có, ông dùng đúng rồi.” Lâm Phàm nói.

Độc Nhãn Nam tiếp lời: “Không sai, một chút cũng không sai.”

Rất nhanh.

Độc Nhãn Nam đã bảo Lâm Phàm và ông Trương rời đi trước, sáng sớm mai xuất phát. Trấn an tốt hai vị bệnh nhân tâm thần này. Ít nhất về mặt giao tiếp, nếu như bạn sẵn lòng chủ động cởi mở tư duy, vậy thì khi giao tiếp với bệnh nhân tâm thần sẽ rất thành công.

Bọn họ có hình thức giao tiếp tương đối ổn định.

Chỉ cần bạn có thể dung nhập vào hình thức giao tiếp này, vậy thì bạn sẽ hoàn toàn mở được kênh giao tiếp với bệnh nhân tâm thần.

“Hạ Khôn Vân, nếu như không phải là chuyện của tiền bối Bạch Vân, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho ông dẫn bọn họ đi.” Độc Nhãn Nam nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Ông phải biết là, cậu ấy là người quan trọng của Hách Nhân. Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào ăn nói lại.”

“Ông yên tâm, sẽ không có chuyện gì.” Hạ khôn Vân chân thành cam đoan.

Độc Nhãn Nam nói: “Ông xác định là chuyện này không có bất kỳ nội tình gì chứ?”

“Không có, giống như trước đó tôi đã nói.” Hạ Khôn Vân nói.

Sau đó.

Ông ta nhớ ra một chuyện, trầm giọng nói: “Tôi biết là ông đang nghi ngờ bên phía tổng bộ có vấn đề. Nói thật với ông, không chỉ có mình ông nghi ngờ, mà ngay cả bên phía tổng bộ cũng có người đang nghi ngờ. Chỉ là vẫn chưa có chứng cứ mà thôi. Khoảng thời gian trước, thành viên của hội Ám Ảnh mà các ông bắt được, có thẩm vấn ra được gì không?”

“Hửm?” Độc Nhãn Nam kinh ngạc, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Sao ông biết bọn tôi đã bắt được thành viên của hội Ám Ảnh?”

Hạ Khôn Vân nhất thời ngây người, sau đó lúng túng nói: “Phải không, tôi đoán đại đó, thật sự bắt được à.”

Ánh mắt Độc Nhãn Nam nhìn ông ta trở nên rất kỳ lạ.

Dường như là đang nói.

Lợi hại ghê.

Cơ sở ngầm cũng đã sắp xếp đến bên người tôi rồi, lợi hại thật đấy.

Ngoài bộ phận.

Tôn Hiểu một mực ngồi chờ Lâm Phàm. Hiện tại anh ta thấy rất khó. Chính là muốn gặp vị nữ thần kia, sau đó có lòng nhắc nhở một chút, tiền cơm ngày đó là tôi trả.

Nếu như nữ thần đang tiện thì có thể trả tiền cơm lại không.

Chỉ là rất đáng tiếc.

Liên tục mấy ngày, anh ta đều không gặp được Lâm Phàm, càng không cần nhắc đến vị nữ thần kia.

Lúc này.

Lâm Phàm và ông Trương cùng nhau làm bạn mà đi. Trạng thái của gà mái không hề tốt. Ngay vừa rồi, nó bị người kia nhìn chằm chằm làm cho cả mình khó chịu. Có cảm giác như bị con người chém giết ngay tại chỗ.

Nó không thích cảm giác như vậy.

Nhưng ai bảo nó là một nội ứng vô cùng có đạo đức nghề nghiệp chứ. Cho dù có đứng trước nhiều nguy hiểm hơn nữa, nó cũng không hề sợ hãi.

Tại một nhà cao tầng.

Có hai ma thần xuất hiện ở đó.

“Chị, chị có cách gì không?” Em gái ma thần hỏi.

Chị gái ma thần im lặng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng trầm giọng nói: “Có, một cách cuối cùng, để xem em có đồng ý hay không thôi.”

“Cách gì?” Em gái ma thần hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận