Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 567: Hu hu… Tôi muốn về nhà (3)

Nước Phổ.

Ở một thành phố nào đó.

Ngô Khải và một vài người bạn đang ở quán uống cà phê.

"Tôi nói với các cậu một câu chuyện cười. Bạn học cũ nói với tôi rằng mấy chục triệu người ở nước Phổ chúng ta đã bị những thứ quỷ dị tiêu diệt. Mỗi ngày tôi đều sống rất tốt, sẽ không gặp phải những chuyện này. Hơn nữa bọn họ còn nói bên bọn họ đã thành lập tổ Viêm Hoàng để tiêu diệt những thứ quỷ dị, không phải tôi xem thường bọn họ nhưng với thực lực của họ thì điều này là hoàn toàn không có khả năng.”

Ngô Khải thao thao bất tuyệt với những người bạn bản địa.

Anh ta chưa bao giờ chơi với những người cùng màu da ở nước Phổ, anh ta luôn tìm mọi cách để hòa nhập với những người dân bản địa.

Chỉ có như vậy.

Anh ta mới cảm thấy rằng anh ta thực sự hòa nhập vào đây.

Ngồi trước mặt anh là ba sinh viên nước Phổ ngành khoa học trái đất.

“Ngô Khải, bây giờ đất nước của cậu có còn nhận người không?” Một sinh viên nước Phổ hỏi.

Tay cầm cà phê của cậu ta run run, cậu ta không thể nghe lọt tai những gì Ngô Khải nói, đồng thời cũng rất khinh thường những người như Ngô Khải, một người ngay cả đất nước mình cũng không nhận thì ở trong mắt họ, người đó chính là kẻ tồi tệ nhất.

Còn về lí do tại sao lại sẵn sàng chấp nhận Ngô Khải.

Bởi vì anh ta thật sự là một kẻ ngốc.

Khi đi ăn hay đi chơi, Ngô Khải đều là người trả tiền, theo cách nói của Ngô Khải, đó là sự nhiệt tình.

Đối với bọn họ mà nói.

Nếu cậu đã nhiệt tình, vậy cậu trả tiền đi.

Gần đây.

Cậu ta có xem tình hình của nước Viêm Hoàng.

Phát hiện nó thật sự rất tốt.

Người người đều an cư lạc nghiệp.

Bộ phận hành động ở đó thật sự liều mạng tiêu diệt những thứ quỷ dị, tốt hơn nhiều so với tư bản chính khách chết tiệt ở nước Phổ.

Tư bản chính khách chết tiệt ở đây sẽ không quan tâm đến sự an toàn của những người dân thường.

Ở trước mặt các chính khách, tính mạng thấp kém bọn họ không đáng một đồng.

“Anh bạn, cậu hỏi Viêm Hoàng còn nhận người không làm gì, đừng nói với tôi là cậu muốn về đó, đó chỉ là một quốc gia thích che giấu sự thật mà thôi.”

“Cậu xem nơi này tốt đẹp và an toàn biết bao.”

Ngô Khải chậm rãi nói, anh ta hoàn toàn không để ý đến sự khinh bỉ trong mắt đối phương.

Là một người dân của nước Phổ, cậu ta đương nhiên biết rõ sự thật, thật sự đã có mấy triệu người bị những thứ quỷ dị giết chết, nhưng các chính khách vẫn giấu diếm.

Bây giờ nghe được những gì Ngô Khải nói.

Cậu ta thầm nghĩ.

Đồ ngu.

Ầm!

"Cô đi đường như thế à, cô có biết cô đã làm đổ cà phê vào người tôi không."

Một giọng nói tức giận truyền đến.

Ngô Khải nghi ngờ nhìn lại, anh ta phát hiện một người phục vụ đã làm đổ cà phê lên người khách, đối với những việc này anh ta đã sớm quen mắt, để xem kế tiếp có trò gì hay nữa không.

“Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao?”

“Chết tiệt, làm sao một kẻ ngu ngốc như cô có thể làm phục vụ được chứ.”

Người đàn ông lớn tiếng mắng chửi.

Người phục vụ choàng khăn choàng có mái tóc dài, dáng người thon thả, đầu hơi cúi thấp, tóc che ngang mặt, nhưng từ đó có thể nhìn ra người phục vụ chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.

Không có tư tưởng anh hùng cứu mỹ nhân.

Đối với Ngô Khải.

Người đàn ông đang tức giận kia có màu da không giống với anh ta, vì vậy không thể trêu chọc.

"A... sao mà lạnh thế."

Ngô Khải đang xem một màn kia thì cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ điều hòa trong quán cà phê đã giảm xuống.

Người đàn ông đang mắng người phục vụ thì cảm thấy việc dùng lời mắng chửi này không có tác dụng, sau đó thấy rằng cô ta có dáng vẻ không tệ.

Ngay lập tức xuất hiện một ý nghĩ.

“Hành vi của cô rất không tốt, tôi có thể khiếu nại cô, làm cô mất công việc này.”

“Nhưng tôi là người rất độ lượng.”

Nói xong.

Anh ta đứng dậy và vén mái tóc dài của cô phục vụ.

“Để tôi xem cô đẹp đến đâu.”

Người đàn ông nở nụ cười.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc khi mái tóc dài được vén lên.

Đôi mắt của người đàn ông mở to, những gì trong mắt anh ta nhìn thấy không phải là một khuôn mặt xinh đẹp, mà là một cái miệng to với hàm răng đầy sắc nhọn.

Hì hì!

Miệng mở lên xuống.

Nuốt cả cái đầu của người đàn ông.

Nhồm nhoàm!

Máu tươi bắn tung tóe.

Bắn lên khắp cả người.

“A!”

Sau một giây ngắn ngủi, những tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết vang lên.

“Qủy… Qủy.”

Khuôn mặt của Ngô Khải bị dọa đến trắng bệch, bộ não của anh ta lập tức phản ứng, quay người bỏ chạy. Ngay sau đó anh ta nhìn thấy bạn bè xung quanh đều bị cắn mất đầu.

Nó giống như có một cái miệng vô hình ở đây.

“A!”

Ngô Khải cả người đầy máu chạy về phía cổng.

Trên đường.

Nhìn thấy những người đang đi trên phố, anh ta tự trấn an lòng mình, nói với bản thân không được căng thẳng, nhất định không được căng thẳng.

Nhưng rất nhanh.

Hì hì!

Anh ta mở to mắt, đồng tử giãn ra.

Một người đàn ông to lớn ở phía xa nhìn anh ta cả người đầy máu, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, ngay khi Ngô Khải muốn nói gì đó, cái đầu của người đàn ông to lớn đó ngay lập tức đã biến mất.

"A..."

Ngô Khải ôm đầu chạy trốn.

Giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trong đầu nhớ lại những gì Hạng Dư đã nói.

Chúng tôi ở đây rất an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận