Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 879: Tôi không tin đây là phân

Tôi không tin đây là phân

Đang định cùng bạn gái ăn mừng.

Mở cửa.

“Vợ ơi, anh về rồi.”

Dù không kết hôn nhưng vẫn xưng hô tự nhiên như là vợ chồng.

Vừa mở cửa.

Một chiếc dép lê bay về phía anh ta, còn có tiếng giận giữ quát mắng.

“Cút, anh cút đi cho tôi.”

Lưu Ảnh mơ hồ: “Vợ, sao vậy?”

Cô em gái tức giận thở hổn hển nhìn Lưu Ảnh: “Anh còn có mặt mũi hỏi tôi làm sao à, tôi ở cùng anh lâu như vậy, cũng không ngờ rằng anh lại có sở thích biến thái như vậy, nghĩ tới việc hôn anh tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Em nói gì vậy?” Lưu Ảnh thật sự không hiểu gì, nếu em nói anh vụng trộm sau lưng em, anh sẽ lập tức cởi quần cho em ngửi xem có mùi của người con gái khác không.

Nhưng bây giờ lại nói hôn thì buồn nôn, chẳng lẽ là nghe ai đó nói anh thích đàn ông?

“Anh tự xem đi.” Cô em gái ném điện thoại cho Lưu Ảnh.

Lưu Ảnh nhíu mày, hoàn toàn không hiểu, nhìn video trên mạng, lập tức trợn mắt há mồm, trong video chính là hình ảnh anh ta đang bê thùng gỗ uống nước tắm.

Khốn nạn!

Là tên chó chết nào quay.

Thế mà lại quay mình hèn mọn như thế.

Quay thì phải quay cho đẹp trai chút chứ, tôi cũng cần mặt mũi mà.

Tức thật!

“Vợ à, hiểu lầm thôi.” Lưu Ảnh vội vàng nói.

“Hiểu lầm? Vậy anh nói xem anh có uống không.” Cô em gái hỏi lại.

Lưu Ảnh đáp: “Uống, đúng là anh đã uống.”

“Anh cũng nhận là mình uống, anh còn nói hiểu lầm cái gì, anh cút ngay cho tôi, nghĩ tới thì tôi cảm thấy…”

“Này, anh làm gì vậy, bỏ tôi ra.”

Cô em gái giãy giụa, nhưng Lưu Ảnh trực tiếp vác cô ta lên, vứt xuống giường.

Roẹt!

Roẹt!

“Nhắm mắt, hưởng thụ.” Lưu Ảnh vô cùng bá đạo, hoàn toàn không cho bạn gái cơ hội phản kháng, thứ đó tiến vào…

Hai giờ sau.

Lưu Ảnh dựa vào đầu giường, yên lặng hút thuốc.

Cô em gái rúc vào lòng Lưu Ảnh, mặt đỏ bừng: “Đồ quỷ, hôm nay anh mạnh như trâu vậy.”

Trên giường không có chuyện gì không giải quyết được.

Giải quyết không được thì chỉ có thể nói rằng bạn không được.

“Nhìn ra anh có chỗ nào khác chưa?”

“Mạnh…”

“Đương nhiên, bình thường chỉ nửa tiếng mà thôi, hôm nay những hai tiếng đồng hồ, em không nghĩ xem tại sao anh lại mạnh như vậy ư?”

“Tại sao?”

Lưu Ảnh cười thần bí, sau đó ghé vào bên tai bạn gái, nhỏ giọng nói.

Vô cùng khen ngợi tác dụng của anh Sâm.

“Em nghĩ mà xem, nhân sâm bổ khí, bổ máu, cho dù đó chỉ là nước tắm của anh Sâm thì cũng là thứ người khác không thể nghĩ tới, không thể có được.”

“Tác dụng làm trắng, cải tạo cơ thể… Đều có hết.”

Cô em gái nghe mấy lời Lưu Ảnh nói, hai mắt sáng lên, ôm lấy cánh tay Lưu Ảnh làm nũng: “Chồng, em trách lầm anh rồi, anh đừng giận, lần sau có thể lấy cho em chút nước tắm không?”

Lưu Ảnh bỉ ổi cười hề hề nhìn bạn gái.

“Muốn?”

“Ừm.”

“Vậy để anh…”

“A! Em không muốn cái này?”

Gió đêm nay rất lớn!

Trong phòng, tiếng ngáy đều đều.

Nhân Sâm ngủ say bên cạnh Lâm Phàm.

Tà Vật Công Kê trốn vào một góc, cuộn mình, khóe mắt đẫm lệ, trong lòng tràn đầy cảm giác đau lòng, tuy nói nội ứng không có tôn nghiêm, nhưng cũng không thể mất hết danh dự như thế.

Bị con người ức hiếp cũng thôi đi.

Lại còn bị kẻ đến sau bắt nạt, trong lòng nó như bị dao cắt.

Tan nát cõi lòng.

Ban đêm ấm áp trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Tà Vật Công Kê ghì chặt hai cánh, nhắc nhở chính mình, không được nản chí, phải kiên cường, nỗ lực, không thể vì thất bại nhất thời mà tuyệt vọng, con đường tương lai còn rất dài.

Những thứ tồi tệ hơn vẫn đang chờ ở phía trước.

Nếu ngay cả cái này cũng không chịu nổi, thì còn mặt mũi nào nói mình là Tà Vật Anh Hùng.

Nghĩ đến đây.

Tâm trạng của Tà Vật Công Kê tốt lên một chút.

Ngày 6 tháng 8!

Lại là một ngày tốt lành.

Lưu Ảnh đã trở thành tâm điểm của Cục Đặc Biệt.

Đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Người khác cười nhạo anh ta uống nước tắm, anh ta cười những kẻ này thiếu hiểu biết.

Phòng họp.

“Tôi giới thiệu cho mọi người một người bạn mới, Nhân Sâm.” Lâm Phàm long trọng giới thiệu Nhân Sâm cho đám người Độc Nhãn Nam.

Độc Nhãn Nam hiếu kỳ nhìn Nhân Sâm.

Thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ.

Nhân Sâm biết đi cũng thôi đi, thế nhưng còn biết nói chuyện, kỳ lạ, mấy chuyện cổ quái hiếm gặp mà người khác gặp được, bọn họ lại không gặp.

“Xin chào mọi người, ta là Nhân Sâm, nếu như mọi người kính trọng ta, có thể gọi ta một tiếng anh Sâm.”

Nhân Sâm đứng trên bàn.

Khoanh tay trước ngực, mấy cái này đều là chuyện nhỏ, làm quen mà thôi, không có gì phải kinh ngạc.

Lâm Phàm nói thầm: “Có chút bản lĩnh.”

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay trước ngực, miệng niệm Phật.

Khi bọn họ biết được Nhân Sâm là do Lâm Phàm mang từ núi Trường Bạch về, cả đám đều vô cùng tò mò, ấn tượng đầu tiên chính là… Nhân Sâm này tuyệt đối không phải là vật bình thường.

“Khụ khụ!” Độc Nhãn Nam cười: “Có thể cắt một cái rẽ ra để tao nghiên cứu không?”

Cách nghĩ của ông ta rất đơn giản, không cần biết là thứ gì, chỉ cần cho nghiên cứu một chút là được.

Nhân Sâm nghe thấy câu này lập tức sợ ngây người.

“Ông đùa à?”

Ta coi các người là bạn của chủ nhân, các người lại muốn ra tay với ta, chủ nhân trước nói rất đúng, nếu như không tìm được một chỗ tốt, thực sự rất có khả năng bị người khác giết chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận