Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 586: Lâm Phàm bị doạ một cái, ông làm gì vậy (2)

Cô tin tưởng với khả năng của mình thì chắc chắn có thể lấy lại máu về.

Khu vui chơi.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.

Trong lòng lẩm bẩm.

Cậu ta mong chờ nhất là một mình đi chung với Lâm Phàm và ông Trương.

Nhưng mà…

Khó quá.

Còn có một chị gái có thân hình cao gầy, khiến cậu ta thấy hơi kỳ lạ. Cô ta đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, giống như sợ bị người khác nhận ra vậy.

Thật là một cô nàng kỳ lạ.

Tiểu Bảo rất lo lắng cho tương lai của Lâm Phàm. Từ những người quen của anh thì thấy họ đều rất kỳ lạ, không giống như người tốt. Vì vậy, Tiểu Bảo tôi là bạn tốt nhất của Lâm Phàm, nhất định phải trông anh ấy cho tốt.

Tuyệt đối không thể để anh bị những con yêu tinh xinh đẹp này lừa gạt.

Em gái ma thần và Mộ Thanh phát hiện ra bạn nhỏ để đầu cắt gọn gàng sáng sủa luôn nhìn chằm chằm bọn họ.

“Bạn nhỏ, chúng ta đã từng gặp rồi.”

Em gái ma thần mỉm cười, muốn sở đầu Tiểu Bảo, nhưng đáng tiếc… lại bị Tiểu Bảo tránh đi.

Tiểu Bảo liếc mắt, nhìn một cái đã nhận ra em gái ma thần, trong lòng đang mắng, lại là một người ăn ké uống ké.

Cậu ta đã nhìn thấu cô từ lâu rồi.

Nếu Tiểu Bảo biết người bị cậu ta nói thành em gái ăn ké uống ké trước mặt là một ma thần.

Chắc chắn cậu ta sẽ bị dọa đến đôi chân ngắn cũng run rẩy.

Cậu ta sẽ không dám càn rỡ nữa.

Mộ Thanh bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô chưa từng tham gia dự án khu vui chơi nào, đang hờ hững nhìn thì điện thoại rung lên, có tin nhắn gửi đến.

Thời đại bây giờ còn có người gửi tin nhắn sao.

Chắc chắn là có vấn đề.

Mộ Thanh không thay đổi sắc mặt, cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh, từ các vách ngăn đi đến phía sau. Sau khi chắc chắn không có ai, cô đi đến căn cuối cùng, lấy điện thoại ra.

Cô mở tin nhắn ra.

‘Khu vui chơi là nơi không tồi, hãy xây dựng quan hệ tốt với đối phương.’

Mộ Thanh nhìn tin nhắn.

Ngây ra rất lâu.

Cô không trả lời ngay lập tức.

Sau đó ngón tay cái chuyển động.

Xoá tin nhắn đi.

Ra đến bên ngoài nhà vệ sinh, cô nhìn xung quanh, không một bóng người, nhưng cô biết là có người đang theo dõi.

Bất kỳ cử động nào cũng có người thấy.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô trở nên hơi u ám.

Dù là ai cũng không muốn bị người ta theo dõi như thế này.

“Em sao vậy?”

Mặc dù Mộ Thanh đã điều chỉnh rất tốt, nhưng Lâm Phàm vẫn có thể nhìn ra sắc mặt của cô có gì đó không đúng.

“Không có gì.”

Mộ Thanh trả lời.

Không nói gì nhiều.

Em gái ma thần vẫn luôn tìm cách lấy được máu trong người Lâm Phàm.

Những động tác của cô luôn khiến người khác say mê như thế.

Trong khu vui chơi, lúc đi qua mặt hồ, cô ta sẩy chân rơi xuống, ui da một tiếng, rất nhanh đã được cứu lên. Sau đó cô ta giả vờ hôn mê, mọi người gấp gáp vây xung quanh, cuối cùng nghĩ đến cách hô hấp nhân tạo.

Em gái ma thần cũng là người thích xem phim.

Trong những bộ phim mà chị gái cô ta thường xem, sau khi nữ chính rơi xuống nước, đầu tiên sẽ có người đến hô hấp nhân tạo, sau đó vướng mắc của nam chính và nữ sẽ chính bắt đầu từ đây.

Nhưng cô không ngờ tới…

Ông Trương chủ động xin đi giết giặc, thế mà lại muốn trao nụ hôn đầu vì y học.

Không thể không nói, cái giá thật lớn.

Em gái ma thần nghe thấy giọng của ông Trương, bị dọa đến lập tức mở mắt ra, tỏ vẻ không có vấn đề gì, lúc nãy mình chỉ là tạm thời ngất xỉu mà thôi.

Mộ Thanh nhìn em gái ma thần một cách kỳ lạ.

Đều là phụ nữ, cô phát hiện đối phương rất kỳ lạ.

Đơn giản mà nói, chính là muốn Lâm Phàm hôn.

Lúc nãy em gái ma thần suýt nữa đã thành công, bây giờ trong lòng oán hận, tại sao lại có người khác ở đây? Nếu không có người khác, có lẽ đã thành công rồi.

Nước Long!

Thủ Đô!

Một chiếc máy bay từ từ đáp xuống sân bay Thủ Đô.

Lãnh đạo Từ của tổng bộ dẫn theo một đám cao tầng đứng đợi.

Người lãnh đạo cao nhất của nước Tân Đức đến rồi.

Không phải đến tham quan.

Mà là đến cầu cứu.

Nếu là lúc trước.

Lãnh đạo Từ sẽ không đến. Nhưng nhìn tình hình hiện tại của người ta, thê thảm biết bao, nên ông ta tự mình đến đón, cho người khác tiêu chuẩn cao, dù sao trong lòng người ta cũng đang rất đau.

Rất nhanh.

Một ông già đi ra khỏi máy bay.

Gương mặt tiều tuỵ, tinh thần ủ rũ, nhưng có lẽ không muốn để người khác nhìn ra tình trạng, nên ông ta vẫn cố gắng tỏ ra rất có phong thái, đi đến trước mặt lãnh đạo Từ bắt tay.

“Lãnh đạo Từ, rất nhiều năm không gặp rồi, mọi việc vẫn ổn chứ?”

Lãnh đạo Từ nói: “Cảm ơn đã quan tâm, mọi việc đều rất ổn. Chúng ta rời khỏi đây trước đã, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, ông cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”

“Không, lãnh đạo Từ, bây giờ tôi không muốn nghỉ ngơi, có thể nói chuyện chút không.”

Nuchir nắm chặt tay lãnh đạo Từ, không muốn buông ra. Lúc bắt tay, lãnh đạo Từ có thể cảm nhận được cơ thể đối phương đang run rẩy.

Lãnh đạo Từ không vạch trần, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Nuchir.

Muốn để ông ta yên tâm.

Hai người cũng xem như là người quen cũ.

Mặc dù không phải rất thân, nhưng lãnh đạo Từ biết Nuchir trước mặt là một lãnh đạo tốt.

Cũng là một lãnh đạo đanh thép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận