Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1300: Chú thích con gọi chú là bố (2)

Chú thích con gọi chú là bố (2)

“Ừm, chú biết, con giỏi nhất.” Lâm Phàm khen. Khả Lam là một đứa trẻ rất thông minh, trên phương diện bài tập chưa từng khiến anh phải lo lắng. Nhưng vào vai này, anh bắt buộc phải hoàn thành sứ mệnh của mình.

Không bao lâu sau.

Lâm Phàm hài lòng gật đầu, đóng sách bài tập lại: “Ừm, rất giỏi, không hề có lỗi chính tả nào.”

Khả Lam vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, con vẫn luôn nghiêm túc hoàn thành bài tập của mình.”

Đối với Lâm Phàm mà nói, nếu đã nhận nuôi cô bé, thì phải nuôi nấng cho tốt. Nếu như nuôi nấng một cách tùy tiện là một chuyện rất không có trách nghiệm, vậy thì anh phải cống hiến tất cả tinh lực ra.

“Chúng ta đi mau thôi.” Khả Lam kéo tay Lâm Phàm. Bầu trời bên ngoài đều đã tối rồi, hoạt động trong làng sắp bắt đầu rồi, hiện tại cô bé vô cùng mong đợi.

“Đợi đã.” Lâm Phàm nói xong, sau đó lấy ra một bộ đồ từ trong tủ: “Đây là quà tặng con, mặc thử đi.”

Khả Lam nhìn thấy bộ đồ mới tinh lại xinh đẹp này thì đôi mắt đều lấp lánh ánh sao nhỏ: “Tặng cho con sao?”

“Ừ, cố ý mua cho con đấy.” Lâm Phàm nói.

Cô bé giơ bộ đồ lên, lộ vẻ vô cùng phấn khởi, sau đó nói: “Nhưng con nhớ là hình như chú đâu có tiền, tiền đâu ra mà mua bộ đồ xinh đẹp thế này.”

Khả Lam sống cùng Lâm Phàm một năm, bình thường lúc quan sát, thì phát hiện việc làm ăn của tiệm rèn nhà mình không hề tốt. Ngày thường thỉnh thoảng sẽ có dân làng đến sửa đồ, giá tiền mỗi lần sửa đều vô cùng ít.

Bộ đồ đẹp thế này, khẳng định là rất đắt.

“Ai nói với con là không có tiền? Nhà chúng ta rất có tiền.” Lâm Phàm nói.

Thật sự rất đáng tiếc, nếu như tiền của thành phố Duyên Hải có thể dùng được, thì anh có thể quẹt thẻ ngân hàng của vợ, mua được rất rất nhiều đồ.

“Phải không?”

“Đương nhiên là thật.”

Lâm Phàm nói rất tự tin, chỉ là không có cách nào, những điều này đều là anh chém đại. Để mua chiếc váy và bánh kem, anh đã dùng hết toàn bộ tài sản.

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng sẽ không để đứa nhỏ có gánh nặng gì.

Cho dù trong nhà hết tiền, cũng phải nói có tiền.

“Mau thay đồ đi, chú ở ngoài đợi con.” Lâm Phàm nói xong, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, im lặng chờ đợi.

Trong phòng.

Khả Lam cầm bộ đồ mới lên, đặt lên mũi ngửi có một mùi thơm, cô bé thấy rất vui, sau đó bắt đầu thay đồ. Cô bé chưa từng mặc một bộ đồ nào đẹp thế này.

Không bao lâu sau.

Kẽo kẹt.

Lâm Phàm nhìn Khả Lam mặc bộ đồ mới, mắt sáng lên, khen ngợi: “Wow! Đẹp quá, giống như thiên sứ vậy đó.”

Khả Lam vốn lớn lên rất đáng yêu, sau khi thay bộ váy công chúa này thì càng xinh hơn nữa, thật sự là giống y như thiên sứ trên trời.

“Thật sự đẹp lắm sao?” Khả Lam được Lâm Phàm khen thì rất ngại ngùng, cúi đầu, nắm váy. Đây là lần đầu tiên cô bé được mặc một bộ váy xinh như vậy. Mặc dù có cảm giác không quá tự nhiên, nhưng cô bé rất thích.

“Ừ, rất là xinh.”

Lâm Phàm muốn để giành chút tiền, sau này mua vài bộ đồ mới xinh cho Khả Lam. Anh muốn để cho Khả Lam được sống một cuộc sống tốt nhất, mình khổ một chút, mệt một chút cũng không sao cả.

Đêm tối!

Trong làng.

Dân làng đều vây lại cùng nhau, mọi người đều tỏ vẻ rất thần bí, nhưng Khả Lam vẫn chưa phát hiện chỗ kỳ lạ. Vài đống lửa chiếu sáng làng, còn có những miếng thịt rất to rất to đã được cắt ra nướng trên đống lửa.

Người dân đều rất tò mò.

Đây rốt cuộc là thịt gì.

Thật sự quá to.

Lúc nướng trên đống lửa, còn có mùi thơm tỏa ra, vô cùng thơm. Nếu như không phải trước đó trưởng làng đã nói rõ chuyện kế tiếp, e là bọn họ đều đã vội vàng muốn thưởng thức món thịt thơm ngon này rồi.

Nếu như bọn họ biết thịt được bọn họ đặt trên đống lửa là thịt của Hoàng Kim Thánh Long ba đầu, sợ là khó có thể bình tĩnh được. Có điều là… bọn họ là dân làng bình thường sống trong làng, cho dù có biết đây là thịt ma thú, thì cũng khó mà hiểu được, Hoàng Kim Thánh Long rốt cuộc đại diện cho cái gì.

Dù sao thì thơm là được, những thứ khác nào có quan trọng gì.

Khả Lam nhìn ngôi làng náo nhiệt, cảm thấy rất là vui vẻ, trong lòng nghĩ rằng, hôm nay có phải là làng có hoạt động gì, nên mới làm tưng bừng như vậy, nếu như sau này ngày nào cũng có thể náo nhiệt như vậy thì tốt.

Lâm Phàm gật đầu với trưởng làng.

Trưởng làng bảo dân làng hành động. Sau đó lập tức nhìn thấy dân làng đẩy một cái xe đẩy, trên xe đẩy có đặt một chiếc bánh kem bảy màu. Khả Lam nhìn thấy bánh kem bảy màu thì rất kinh ngạc.

Cô bé chưa từng thấy bánh kem nào to như vậy, hoặc là nói, chưa từng được ăn.

Lúc này.

Lâm Phàm nắm tay Khả Lam, đi về phía bánh kem. Đến trước bánh kem, dưới ánh mắt nghi hoặc của Khả Lam, anh khẽ nói: “Khả Lam, sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó, Lâm Phàm khẽ vỗ tay.

Người dân xung quang cũng vui vẻ vỗ tay.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Nhìn một màn trước mắt, Khả Lam hết sức kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nói: “Sinh nhật con?”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Đúng, đây là sinh nhật của con. Vào ngày này năm ngoái, chú đã nhận nuôi con. Chú không biết sinh nhật lúc trước của con là ngày nào, nhưng hiện tại, ngày hôm nay chính là sinh nhật của con, sau này mỗi năm đều sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận