Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1295: Chủ thành rớt nước mắt, thì ra tôi mới là thằng hề thật sự

Chủ thành rớt nước mắt, thì ra tôi mới là thằng hề thật sự

Hoàng Kim Thánh Long ba đầu thuộc chi nhánh của Long tộc, chính là giống lai.

Giữa đế quốc Lan Nguyên và Long tộc có hiệp nghị.

Thậm chí tất cả các đế quốc đều có hiệp nghị với Long tộc.

Nếu Long tộc chủ động phát động thú triểu.

Vậy thì các đế quốc sẽ liên hợp với nhau đánh bại Long tộc.

Nhưng bây giờ…

Giống lai thì không được xem là thành viên của Long tộc sao?

“Cho dù vị ma pháp sư cấp thánh của Vương Thành có đến, e là cũng khó có thể thay đổi được chiến cuộc.”

“Đáng chết, sao lại như vậy, tình báo có vấn đề, rốt cuộc là ai đã đưa tin tình báo đến?”

“Nếu như biết được tình huống này sớm chút, quân chủ lực của Vương Thành đến, còn có thể thủ được.”

“Đừng quản nhiều như vậy, toàn lực phòng thủ.”

“Còn một cách, chúng ta cùng nhau thi triển ma pháp dịch chuyển quy mô siêu lớn, đưa mọi người trong thành dịch chuyển ra ngoài.”

Một nhóm ma pháp sư nghĩ đủ loại cách.

Muốn nói đến cách khả thi nhất thì đương nhiên là thi triển ma pháp dịch chuyển quy mô siêu lớn.

Nhưng loại ma pháp này rất nguy hiểm, cũng rất khó.

Thuộc loại dịch chuyển va chạm thời không.

Hơi có chút bất cẩn là có thể lưu lạc đến thời không vô tận, hoàn toàn chết đi.

Còn đám ma pháp sư thi triển pháp trận bọn họ, e là sẽ khô cạn ma lực, trở thành thức ăn của đám ma thú trong thú triều.

Lúc này.

Chủ thành nghẹn đủ một cục tức, gào thét lên: “Thánh Long, đế quốc Lan Nguyên chúng ta và Long tộc các ngươi nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa còn ký hiệp ước. Ngươi đây là muốn đại diện cho Long tộc, triệt để lật đổ hiệp ước hòa bình sao?”

Giọng nói vang vọng, truyền ra ngoài.

Thú triều không vì tiếng gào thét của ông ta mà dừng lại.

Thật lâu sau.

Có giọng nói của Hoàng Kim Thánh Long ba đầu truyền đến.

“Ta là Thánh Long bị lưu đày.”

Xấu hổ!

Chủ thành nghe thấy lời này, thiếu chút nữa là phun ra một búng máu. Ý tứ rất rõ ràng, ta và Long tộc không có bất cứ quan hệ gì, ta chính là ta, ta muốn phát động thú triều là sở thích của ta, cho dù là Long tộc cũng không quản được ta.

Ông ta vốn là muốn trao đổi với đối phương một phen.

Dù không thể khuyên đối phương thối lui.

Cũng phải kéo dài thời gian, đợi ma pháp sư cấp thánh của Vương Thành đến.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hoàn toàn không có khả năng này.

Nếu đã như vậy.

Chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

Lan tỏa sự nhiệt huyết lên thành phố hy vọng này. Thân là chủ thành, ông ta tuyệt đối không thể lùi bước.

Ngay lúc chủ thành định hùng hồn xông lên thì có một giọng nói vang lên bên tai ông ta.

“Xin hỏi, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?” Lâm Phàm cầm cây giáo dài trong tay, hỏi.

Chủ thành nhìn đối phương, vừa nhìn đã biết đối phương là dân thường, không phải binh sĩ.

Nhưng đối phương lại cầm binh khí trong tay, dũng cảm đi đến trên tường thành, chỉ với lòng dũng cảm này, đã đáng nhận được sự kính trọng của ông ta.

Tốt lắm, không hổ là người của thành phố Thiết Dung chúng ta.

Có lòng dũng cảm, có can đảm. Nếu như ai cũng đều dũng cảm giống anh, thì còn có nguy hiểm nào không thể đối mặt.

Nhìn ánh mắt của đối phương.

Chủ thành nghĩ đến một chuyện. Bình thường ông ta đều là cao cao tại thượng, người dân rất ít khi có thể nhìn thấy ông ta.

Có lẽ ước mơ lớn nhất của người dân trước mặt này chính là nhìn thấy mình, hoặc nói với mình vài câu.

Đối mặt với yêu cầu này, ông ta thân là chủ thành, tuyệt đối sẽ không từ chối.

“Có thể, sự dũng cảm của cậu, đáng được tôi kính trọng. Cậu có vấn đề gì thì hỏi đi, tôi sẽ trả lời cậu.” Chủ thành vỗ vai Lâm Phàm, nói.

Lâm Phàm nói: “Xin hỏi, nếu như thú triều kết thúc, các cửa hàng trong thành đều sẽ mở cửa đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi như vậy.

Chủ thành có chút sửng sốt, giống như là không ngờ đối phương lại hỏi câu hỏi như vậy. Nói thật, ông ta thật sự không ngờ tới.

Rồi bỗng nhiên.

Ông ta nghĩ đến một ý nghĩ khiến ông ta rớt nước mắt.

Đối phương khẳng định là biết tòa thành này đã không thể thủ được nữa, nhưng anh vẫn không chùn bước mà xông lên, nhất định là muốn được nhìn thấy sự sầm uất trong thành một lần nữa.

Chủ thành cúi đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi thân là chủ thành, lại không thể bảo vệ thứ quan trọng nhất của mọi người, là tôi thất trách, là tôi vô năng. Quê hương của chúng ta vẫn có thể tồn tại, vậy thì cứ như cậu đã nghĩ, mãi mãi đều là phồn thịnh nhất.”

Người xung quang đều âm thầm đau khổ.

Nghĩ đến thành phố phồn hoa lúc trước sắp bị hủy trong tay thú triều, trong lòng bọn họ rất không cam tâm, và vô cùng khó chịu. Nhưng mà hết cách, thú triều thật sự quá mạnh.

“Vậy thì tốt, tôi vội muốn chết rồi, tôi hiện tại đang rất gấp, kết thúc ngay đây.” Lâm Phàm nói.

Chủ thành không hiểu lời Lâm Phàm nói có ý gì.

Chẳng lẽ là phát điên rồi?

Nghĩ cũng đúng, người dân trước mặt này có thể dũng cảm đứng ở đây, đủ để chứng minh anh đã gom góp dũng khí nhiều chừng nào. Nhìn thấy hiện trường thật sự, trạng thái tâm lý sụp đổ cũng là bình thường.

Không trách anh.

Cũng sẽ không xem thường anh.

Tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng có thể dũng cảm đứng ở đây, đối với chủ thành mà nói, người dân trước mặt này đáng được kính trọng hơn bất cứ ai, cho dù là chủ thành như ông ta cũng là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận