Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 823: Con đường chỉ dẫn còn rất dài

Con đường chỉ dẫn còn rất dài

Đến mức tà tính của Cửu U Thần Điển hoàn toàn bộc phát, tẩy trắng được ba phần, trải qua hắc hóa, sức mạnh của Triệu Trinh Nhạc tăng vọt, thế gian không ai có thể ngăn cản. May mắn thay, Lâm Phàm đã xuất hiện, mang Triệu Trinh Nhạc đi và chăm sóc cho nàng.

Giống như một người mẹ phải vất vả, gian nan để nuôi nấng đứa con mắc bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực lớn lên.

Quá khổ cực.

Không còn cách nào khác, nếu không chú ý tới nàng, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Một tháng sau!

Triệu Trinh Nhạc sắp bị Lâm Phàm làm cho phát điên. Suốt một tháng qua, lịch trình hàng ngày đều là thức dậy, ăn cơm, rồi đi quan sát mấy con kiến. Quan sát mấy lần không quan trọng, mà quan trọng là nàng phát hiện ra, hình như Lâm Phàm cũng có bệnh.

Kiến có gì hay mà xem?

Quát sát nhiêu đó còn chưa đủ sao?

Trước bàn đá.

Hai người vui vẻ, tận hưởng bữa sáng ấm áp bên nhau. Tay nghề của Lâm Phàm cũng ngày càng tốt hơn trước. Nếu là người biết thưởng thức ở bên Lâm Phàm, người đó nhất định sẽ nói: "Wow, thật hạnh phúc."

Một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc thì đúng thực là còn gì bằng.

Đồ ăn quá ngon.

Lâm Phàm, anh giỏi thật đó, sau này không ăn được thì phải làm sao.

Triệu Trinh Nhạc đang ăn cơm thì cau mày, đột nhiên Lâm Phàm tỏ ra tươi cười, nhưng ẩn sâu bên trong là một thứ gì đó rất đáng sợ, nụ cười đó khiến nàng cảm thấy một mối nguy hiểm không thể giải thích.

Anh đang nghĩ gì?

Tại sao lại nguy hiểm như vậy?

Lâm Phàm thu lại cái dáng vẻ tươi cười khi này, anh vui vẻ nói: "Trinh Nhạc, ăn xong chúng ta sẽ tiếp tục xem kiến chuyển nhà. Hôm qua, huynh đã nói với muội lý do kiến phải chuyển nhà rồi. Ông Trương-bạn của huynh thì nói là do trời sắp mưa. Nhưng huynh lại cho là mấy con kiến muốn đổi đến nơi ở thoải mái hơn. Dù sao, nếu kiến có gia đình thì hai vợ chồng kiến phải sống cùng nhau, và cùng nhau nuôi dưỡng kiến con."

"Cho nên muội đồng tình với cách nói của huynh là được rồi."

Triệu Trinh Nhạc cúi đầu, hai mắt trợn tròn, cả người run lên, một cơn tức giận từ trong cơ thể bùng lên, hai tay nàng nắm lấy bàn đá, mạnh mẽ đứng dậy, trực tiếp lật tung bàn đá.

"Còn có thể có cái gì ngoài mấy con kiến chứ?"

"Ngươi đang đùa với ta đó hả."

"Có gì hay ho chứ, ta đã không muốn ăn, thì đừng ai hòng được ăn. Mạng của ta là do ta quyết, chứ không phải ngươi."

Triệu Trinh Nhạc tức giận hét lên.

Nhìn thức ăn vương vãi khắp nơi, Lâm Phàm chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời và cũng không động đậy.

"Hừ"

Triệu Trinh Nhạc nhìn Lâm Phàm, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp, nàng bất giác lùi lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trong mắt nàng, trên người Lâm Phàm có một luồng khí thế rất đáng sợ, khiến trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ kinh hoàng.

Chỉ là vừa nghĩ tới việc phải tiếp tục quan sát lũ kiến.

Nàng mới dám lấy hết can đảm mà nhìn Lâm Phàm.

"Muội đang lãng phí thức ăn."

Anh không muốn Triệu Trinh Nhạc trở nên như vậy. Có lẽ là lỗi của anh. Những năm gần đây, anh đã không quan tâm nàng, cho tới khi tính tình của nàng xảy ra vấn đề, nhưng anh đã hoàn toàn nhìn ra những vấn đề đó.

Ở sâu bên trong trái tim Triệu Trinh Nhạc, có một con quỷ đang cắn nuốt lý trí của nàng.

Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là dẫn dắt Triệu Trinh Nhạc tìm lại chính mình và quay về chính đạo.

Thần Tăng đã nói với anh rằng Triệu Trinh Nhạc đã hoàn toàn rơi vào ma đạo, ánh sáng lương thiện le lói trong lòng đã sớm vụt tắt. Nhưng anh cho rằng những gì Thần Tăng nói là có vấn đề, và anh cũng không tin những gì ông ta nói.

Với đầy lòng tự tin, anh tin chắc rằng với sự kiên nhẫn và khả năng của mình, anh sẽ có thể chỉ dẫn nàng về với chính đạo.

Triệu Trinh Nhạc xì mũi coi thường với những gì Lâm Phàm, nàng không hề để nó trong lòng. Nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng: "Ngươi muốn làm gì?"

Lúc này, trông Lâm Phàm giống như đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.

Có vẻ chưa tìm được.

Triệu Trinh Nhạc có dự cảm không lành.

Nhưng không thể tưởng tượng được đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh sau đó, Lâm Phàm đã tìm thấy một nhánh cây từ trong góc.

"Đưa tay ra."

Triệu Trinh Nhạc thấy nhánh cây kia thì nhếch miệng cười khinh thường. Nàng trực tiếp đưa tay ra. Với nàng mà nói, chỉ với nhánh cây nhỏ bé kia mà muốn làm đau nàng, đúng là nằm mơ. Đến cả đao kiếm còn không thể thương tổn đến thân thể nàng, thì có gì phải sợ.

Lâm Phàm miễn cưỡng quất nhánh cây trong tay.

Bốp!

Đáng lý ra, nhánh cây này sẽ không có tác dụng gì với Triệu Trinh Nhạc, nhưng ngay lúc nhánh cây được quất xuống, sắc mặt nàng bỗng thay đổi rõ rệt, nhánh cây để lại vết máu trên lòng bàn tay nàng, khuôn mặt đau đớn đến trắng bệch, toát hết mồ hôi lạnh.

"Ngươi"

Triệu Trinh Nhạc trừng mắt nhìn Lâm Sở, trong mắt như có lửa, cái cảm giác đau đến thấu tận xương tủy đó, khó mà chịu được.

"Ta liều mạng với ngươi."

Tà tính bộc phát.

Nàng trực tiếp vung tay, đánh về phía Lâm Phàm, dường như đã quên rằng thực lực của mình và Lâm Phàm chênh lệch quá lớn, không thể nào sánh được.

"Tính xấu khó thay đổi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận