Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1152: Nhiệm vụ bắt đầu!

Nhiệm vụ bắt đầu!

Bảo vệ cúi thấp đầu, nấp dưới gầm bàn làm việc, đồng thời giơ tay, ấn cái nút, cửa điện tử chậm rãi mở ra.

‘Ồ, cái cửa này biết chúng ta đến à, không ngờ nó lại tự động mở ra.” Lâm Phàm kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, thật thần kì.” Ông Trương khen ngợi.

Hàn Yên nhìn tòa kiến trúc trước mắt không ngờ rằng các đại tộc đều phải người đến đây nhưng Hàn gia các nàng lại không có, các nàng không có hứng thú với việc này.

Tại nơi cách đó khá xa.

“Các người xây dựng trường học ở tinh cầu, dạy bọn họ tu luyện để làm gì?” Một người đàn ông cường tráng hỏi.

Người đàn ông này rất bá đạo, cơ bắp cường tráng, giống như làm từ từng hòn đá cứng rắn, binh khí sắc bén nào cũng không thể phá vỡ được.

Là đại diện của sức mạnh.

Cự Thần tộc cũng thuộc hạng cao trong các đại tộc Tinh Không, huyết mạch của bọn họ còn thể hiện sức mạnh rõ ràng hơn bất kỳ chủng tộc nào, ngoài những người đã tu luyện ra, có những đứa bé mới sinh trong Cự Thần tộc, ra đời đã có sức mạnh vô song, có thực lực kinh người.

Đi cùng Cự Thần tộc đến đây là Mặc Võ.

“Không được, tinh cầu này có Cường giả chỉ là không thích tranh đấu mà thôi.” Mặc Võ nói.

Có thể khiến cho một cường giả cấp Thánh Nhân như Mặc Võ đích thân tiếp đón, vậy thì tất nhiên thực lực của vị Cự Thần tộc này cũng không yếu.

“Vậy sao? Đến đại tộc Tinh Không chúng ta cũng không thể nào giải quyết được sao?”

Với người của Cự Thần tộc, cách duy nhất để giải quyết sự việc là dùng sức mạnh để giải quyết, đánh bại đối phương.

Mặc Võ rất muốn nói với Võ Thái, đừng tự tin quá, đại tộc Tinh Không không phải là việc gì cũng có thể làm được, tôi cũng đã từng tự tin giống như anh vậy.

Nhưng sự thật phũ phàng.

Cho dù là Đại tộc Tinh Không không có tác dụng gì.

“Anh có ngửi thấy có mùi hương ngào ngạt quanh đây không?” Võ Thái hít hà, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương đó, anh ta lại hít một hơi dài, tinh thần phấn chấn, cả người đều trở nên thoải mái.

Mặc Võ nghe vậy cũng thử ngửi, quả thực có ngửi thấy mùi hương đó.

Hơn nữa anh ta còn ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc, nếu như đoán không lầm, có lẽ là người đó tới rồi, mà ngay lúc anh ta đang suy nghĩ việc này, nghe thấy giọng nói của Võ Thái đang đứng cạnh.

“Là nhân sâm, nhân sâm đã thành tinh, nếu như có thể dùng đó tuyệt đối có thể đột phá cảnh giới hiện tại, vật này thuộc về tôi chắc rồi.”

Võ Thái nói xong thì xông về phía có Nhân Sâm.

Anh ta là cường giả của Cự Thần tộc, gặp được món đồ mình yêu thích, chưa bao giờ nghĩ nhiều, trực tiếp ra tay cướp đây, chính là phong cách làm việc của anh ta.

Cho dù đối phương là người của Đại tộc Tinh Không cũng không có vấn đề gì.

Ai có thể có được bảo bối vào phút cuối chính là dựa vào thực lực của người đó.

Mặc Võ nhìn theo hướng mà Võ Thái tấn công, sau khi nhìn rõ đối phương là ai, sắc mặt thay đổi, vội vàng hét lên: “Không được…”

Nhưng đáng tiếc!

Cuối cùng vẫn muộn mất.

Võ Thái nhìn thấy bảo bối, cả người vui vẻ, làm gì còn để ý đến những lời của Mặc Võ, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật, tham lam muốn cướp lấy đồ vật.

Lúc này Lâm Phàm đang giới thiệu với Hàn Tiểu Tiểu tình hình ở đây.

Bỗng nhiên.

Một trận gió thổi tới, ánh mắt anh liếc sang một bên, thì nhìn thấy một bóng đen đang nhào đến, tốc độ vô cùng nhanh, lúc đến gần Nhân Sâm, bàn tay mở rộng có cảm giác như Càn Khôn bao trùm.

“Bảo bối này là của tôi rồi.” Võ Thái ngông cuồng nói.

Nhưng chính vào lúc này.

Lâm Phàm lạnh nhạt nắm tay lại thành quyền vươn ra, cũng không dùng sức, cũng không có biểu hiện gì kinh người, nhưng một quyền này, đối với Võ Thái mà nói, lại có cảm giác khó có thể ngăn cản lại được.

Một quyền đó đánh vào mặt Võ Thái, khiến ngũ quan anh ta vặn vẹo, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy cơ thịt ở mặt đang chấn động.

Con ngươi như sắp lòi cả ra, lòng trắng mắt phủ đầy tơ máu.

Bịch!

Võ Thái văng ra ngoài nặng nề ngã xuống đất.

“Cái người kỳ lạ.” Lâm Phàm nói.

Nhân Sâm nhất thời sững sờ, sau đó mới tỉnh táo lại, cất tiếng mắng chửi Võ Thái đang ngã lăn trên đất: “Cái tên khốn khiếp nhà ngươi lại dám bất kính với ông nội Nhân Sâm, ngứa đòn à?”

Tình huống vừa rồi đã làm Nhân Sâm sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Thứ đồ gì thế không biết.

Đang yên đang lành không ngờ lại bị đánh lén, trong lòng kinh sợ, may mà có Lâm Phàm ở đây, trực tiếp ngăn cản đối phương lại nếu không thì nó lại gặp phải tai họa rồi.

Hàn Yên kinh ngạc nhìn Võ Thái, trên người đối phương có hình xăm, có thể có hình xăm như vậy, chỉ có thể là người của Cự Thần tộc.

Nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở cực kỳ đáng sợ từ trên người đối phương.

Thực lực của người này tuyệt đối không yếu.

Nhưng cho dù như vậy lại bị Lâm Phàm một quyền đánh bay ra ngoài, không hề có một chút năng lực phản kháng nào.

Haizz.

Mặc Võ thở dài lắc đầu cười khổ, không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của Võ Thái, chưa làm rõ tình hình đã trực tiếp ra tay, may mà anh ta biết Lâm Phàm không giống với những cường giả khác.

Không phải là loại cường giả anh xúc phạm tôi, tôi sẽ lấy mạng của anh.

Vì vậy.

Anh ta không lo lắng Lâm Phàm sẽ làm gì Võ Thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận