Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 550: Đến (3)

“A!”

“Có hung linh.”

“Nổ súng!”

Cạch cạch cạch!

Lâm Phàm nhìn thấy họ giơ súng lên và nổ súng với đồng đội của mình, anh không thể ngồi nhìn mặc kệ, trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ, chụp lấy những viên đạn đó.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Viên đạn không làm hại đến bất kỳ người nào, toàn bộ đều bị rơi xuống đất.

“Tao liều mạng với mày.”

Các thành viên xung quanh rơi vào ảo giác, giơ nắm đấm bắn phá vách tường, dùng đầu đập vào tường.

Lâm Phàm giơ tay và làm cho họ choáng.

Anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của họ đều bị ảnh hưởng.

Lúc này.

Trong phòng chỉ có Lâm Phàm đứng ở đó, những người còn lại đều bất tỉnh.

Đèn đỏ lóe lên lóe lên.

Một lúc đỏ.

Một lúc đen.

Khi tối om, đưa tay cũng không thấy năm ngón.

Khi sáng lên, có một bóng người ngồi ở bàn ăn, đang bưng bát cơm ăn cơm.

Lóe lên lóe lên.

Như ẩn như hiện.

Sắc mặt của bóng dáng đó không biểu cảm gì, trong ánh mắt không có một chút tức giận.

“Ông là ai?” Lâm Phàm hỏi.

Bóng dáng này là đàn ông, bưng bát cơm để bên miệng, đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Phàm.

Lâm Phàm ngồi bên bàn ăn, hai tay đặt trên bàn ăn, anh nói: “Mùi trên người ông rất hôi, rất lâu không tắm rồi đấy, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không để ý, bởi vì tôi sẽ không kỳ thị bất kỳ người nào.”

“Họ đều là đồng nghiệp của tôi, nếu như họ là bạn bè của tôi, bây giờ ông không thể ngồi ở đây ăn cơm đâu.”

“Ông hiểu ý của tôi không?”

Nếu như có người khác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tuyệt đối sẽ bị dọa không nói nên lời.

Đại ca.

Người ngồi bạn cạnh anh chính là hung linh.

Loại đó rất tàn nhẫn.

Anh có thể thể hiện một chút nghiêm trọng hay không.

Hoặc là một chút sợ hãi.

Nhút nhát, sợ hãi, vâng vâng đều là chuyện có thể.

Mà bây giờ…

Giống như anh đang ngang vai ngang vế vậy, làm cho chúng tôi giống với sinh vật siêu tự nhiên rất bình thản vậy.

Mộng Ma buông bát cơm xuống.

Xoay xoay đầu.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Tinh hoa của ma, xoay cổ sẽ có âm thanh, đó là hiệu ứng âm thanh cần thiết, có thể nâng cao bầu không khí kinh khủng lên vài bậc.

Trong phòng có những cơn gió lạnh hiu hiu.

Đôi mắt của Mộng Ma tràn đầy ma lực, có thể đưa đối phương vào ảo giác.

Một lát sau.

“Cho dù ông nhìn tôi như vậy cũng vô ích, ông biết trước đó tôi ở đâu không?”

“Ở linh đường, người nhà của những người bị ông hại chết đó khóc rất thương tâm.”

“Nhìn thấy tôi cũng rất muốn khóc.”

“Nhưng bây giờ tôi không đánh nhau với ông, mà là nói đạo lý với ông, hy vọng ông có thể biết rằng, mặc dù tôi rất tốt, nhưng kiên nhẫn là có hạn.”

Lâm Phàm nhìn Mộng Ma, anh nói về những đạo lý lớn, lấy lý phục người, đấu võ là có thể, nhưng tùy ý đánh nhau là hành động không tốt.

Lộc cộc!

Đầu của Mộng Ma từ trên cổ rơi xuống, lăn trên bàn ăn, sau đó lăn đến trước mặt Lâm Phàm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt chảy ra hai dòng máu đỏ tươi.

Tiếng cửa nhà vang lên ầm ầm không ngừng.

Gió lạnh kéo đến.

Bầu không khí kinh khủng rất mạnh.

Người bình thường có thể bị bầu không khí kinh khủng này dọa đến mức tiểu ra quần.

“Tôi đang nói với ông chuyện rất trầm trọng, xin ông nghiêm túc cư xử.” Lâm Phàm cầm lấy đầu của Mộng Ma, đặt vào trên cổ ông ta một lần nữa.

Vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bộ dạng rất nghiêm túc.

Lớn tiếng trách mắng:

“Xin ông hãy sửa lại thái độ của mình, ông giết hại nhiều người vô tội như vậy, gây ra biết bao đau khổ cho gia đình của họ, ông không có chút hối cải sao?”

“Bây giờ tôi càng nghĩ càng tức giận.”

Lâm Phàm tức giận nhìn Mộng Ma, hơi thở căm phẫn tràn ngập ra, vừa rồi còn gió lạnh từng cơn, sau đó bỗng nhiên nhiệt độ xung quanh tăng vọt, hơi thở vô cùng nóng tinh khiết bao trùm toàn bộ căn nhà.

Mộng Ma cảm thấy khó chịu.

Đột nhiên đứng dậy và phát ra tiếng thét chói tai với Lâm Phàm.

Ầm!

Nhiệt độ cực nóng, khiến Mộng Ma không thể chịu đựng được.

Trong chớp mắt hóa thành một đống nước đầy bọt bong bóng.

Và ngay lúc đó Mộng Ma đã chết.

Mây đen bao phủ trên bầu trời khu chung cư tiêu tan.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Tất cả đều được khôi phục lại ánh sáng.

Các người dân thành phố xung quanh dừng bước, nhìn vào chung cư, phát hiện hơi thở âm u biến mất rồi, mọi thứ đều có vẻ tươi sáng.

Lâm Phàm thấy họ đều bị mình làm cho choáng.

Nếu như tỉnh lại phát hiện mình yên lành như vậy.

Nhất định sẽ trách tội mình.

Hừm…

Vậy thì cùng nhau nằm thôi.

Thật tốt.

Thông minh.

Đội trưởng chậm rãi tỉnh dậy, anh ta mở mắt ra, có chút bối rối, thoáng chốc quên mất đã xảy ra chuyện gì.

Xoa sau gáy, cảm thấy hơi đau.

Còn có sợi gai.

Đột nhiên.

Đội trưởng nghĩ đến bản thân mình đang ở đâu, nắm chặt vũ khí và cảnh giác với tình hình xung quanh.

Không hay rồi.

Xảy ra chuyện lớn rồi.

Anh ta không biết tại sao mình lại ngất đi, nhưng ngất ở nơi có hung linh ám ảnh, hậu quả sẽ rất kinh người, thậm chí còn không cần nghĩ tới.

Nhìn đồng đội đang nằm dưới đất.

Anh ta cảm thấy có lẽ chỉ còn mình anh ta sống sót.

“Sao lại thế này, chuyện gì xảy ra vậy?” Đội trưởng tự lẩm bẩm, vẻ mặt trở nên kinh hãi, tự mình dẫn đồng đội đi tiêu diệt hung linh, nhưng không ngờ…

"Đau quá."

"Rít, rít..."

"Đây là đâu vậy?"

Đội trưởng há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, những đồng đội bị anh ta tưởng nhầm là đã chết đều từ từ tỉnh dậy, điều này khiến trái tim vốn dĩ như đã chết trước đó của anh ta như được sống trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận