Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 847: Ngày khó khăn nhất của Tà Vật Công Kê

Ngày khó khăn nhất của Tà Vật Công Kê

Độc Nhãn Nam chớp con mắt duy nhất, khen các người mấy câu thực sự là tức đến thở không ra hơi.

Chúng tôi có Lâm Phàm, chúng tôi tự hào.

Chúng tôi sống tạm bợ, chúng tôi tự hào.

Có điều gần đây bọn họ thu hoạch được rất lớn.

Từ mảnh nhỏ lại có thể thật sự lĩnh ngộ được thương pháp, thương pháp này không hề tầm thường, sắc bén vô cùng, có trợ giúp rất lớn với tu hành của bọn họ.

Đừng nhìn tu hành của đám người Độc Nhãn Nam, Lưu Hải Thiềm có hệ thống khác nhau.

Nhưng lại đều có được lợi ích từ thương pháp này.

Tuy rằng trong thương pháp này không có chữ, nhưng nhờ xem thế công vô cùng sắc bén của thương pháp mà đám người Độc Nhãn Nam lại thấy chữ nổi lên trong thương pháp.

“Hám thiên thương pháp”

Thô tục, thô tục vô cùng.

Nhưng mà thực sự rất hợp với hai chữ “lay trời”

“Tan họp, tan họp…”

Độc Nhãn Nam muốn tu luyện thương pháp rồi, những chuyện khác không cần để trong lòng.

Người của kim ô tộc theo ông ta thấy, thực sự là rất bá đạo, nhưng mà bây giờ chả có quan hệ gì với ông ta, có Lâm Phàm ở đó giải quyết mọi chuyện rồi, dựa vào hiểu biết của ông ta với Lâm Phàm, xuất phát từ tất cả các khía cạnh của người bệnh tâm thần, vấn đề này chắc chắn sẽ được giải quyết một cách công bằng, vô cùng công bằng.

Ngô Thắng nói: “Không mời kim ô tộc qua nói chuyện sao?”

“Có thể nói chuyện sao?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Ngô Thắng đáp: “Có thể nói chuyện, tuy rằng người kim ô tộc cuồng vọng tự đại, nhưng vẫn xem như có thể kết bạn, xem tình hình trước mắt, người càng có nhiều tộc lớn xuất hiện, theo tôi, năng lực chịu đựng của hành tinh này, chưa chắc đã có thể gánh được một trận đánh của những cường hành tinh khác.”

“Còn có thể diệt hành tinh sao?” Độc Nhãn Nam có chút hoang mang với con đường tương lai, trong ấn tượng của ông ta, khi đại chiến nổ ra, nhiều nhất là bị hủy diệt hàng trăm dặm, nếu nói hủy diệt một hành tinh thì thực là có phần hơi quá.

Ngô tộc lão bất đắc dĩ nói: “Xem ra ông không hiểu chút nào về tu hành, tôi đã từng thấy một cường giả, băng qua hư không, dùng tay bóp nát hành tinh, chỉ một suy nghĩ mà diệt trăm triệu sinh linh, ông nói xem cường giả của những tộc lới vũ trụ có đến đây hay không?”

“Ánh mắt ông như muốn nói, tôi có thể đang lừa dối ông?”

“Thực ra tôi không lừa ông đâu.”

“Những thứ này thật sự tồn tại.”

Ngô tộc lão không có cái thực lực ấy.

Nhưng ông ta muốn để cho Độc Nhãn Nam biết, tộc lớn trong vũ trụ bọn họ không phải yếu như vậy, các người có Lâm Phàm thực sự là rất lợi hại, nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, bên ngoài hành tinh còn có vũ trụ, cường giả vô số, cấp cường giả đáng sợ càng nhiều vô số kể.

Chẳng qua là ông chưa thấy mà thôi.

Nếu nhìn thấy rồi , chắc chắn sẽ sợ đến tái mặt, có khi đến bắc, nam, đông, bắc còn không thể phân biệt được.

Độc Nhãn Nam trầm mặc.

Thực là bị dọa rồi.

Ông ta luôn cảm thấy bản thân gánh trách nhiệm là vượt qua chức trách của ông ta bây giờ, trách nhiệm bây giờ nói là trách nhiệm lãnh đạo hành tinh cũng không quá.

“Lãnh đạo Từ, tộc lão nói thật đấy, bây giờ xuất hiện cường giả thánh nhân cảnh đã đủ để đốt biển bẻ núi rồi, về phần cường giả mạnh hơn nữa, ông nghĩ kỹ chút cũng có thể hiểu được.” Ngô Thắng nhắc nhở.

Anh ta và người của bộ phận đặc biệt ở với nhau cũng được lắm.

Mặc dù không chiếm nhiều lợi thế.

Nhưng tôi vui.

Chỉ cần vui vẻ thì chuyện gì cũng dễ nói.

“Ừm, nghe mấy người nói như vậy, tôi lại cảm thấy có chút cần thiết, nhưng mà trước chưa vội, đợi chuyện bên kia giải quyết xong rồi nói tiếp.” Độc Nhãn Nam nói.

Ý tưởng của ông ta rất đơn giản.

Chắc chắn có thể khiến người kim ô tộc cảm nhận đặc sắc của thành phố Duyên Hải.

Khi gặp một người bệnh tâm thần, bạn sẽ thấy rằng bất cứ điều gì mà bạn cho là bình thường đều vô dụng trước mặt họ.

Cũng không phải vô duyên vô cớ mà Độc Nhãn Nam trở thành tam tiện của thành phố Duyên Hải.

Đừng nhìn ông ta ở bộ phận mặt mày nghiêm túc.

Lại thêm cả việc chỉ có một con mắt, làm người ta cảm thấy như rất đáng sợ, thật ra trái tim ông ta rất mong manh, ông ta từng bị tình yêu chết tiệt tổn thương nên chỉ có thể cẩn thận bảo vệ trái tim mong manh của mình.

Hôm nay, người của tộc kim ô đã thua trong tay Lâm Phàm, còn đang rửa bát ở nhà hàng, bất kỳ ai gặp phải chuyện này chắc chắn đều sẽ cứu Bát thái tử kim ô tộc ra, sau đó tặng quà xin lỗi.

Để bọn họ hiểu được.

Chúng tôi rất thân thiện, nhất là đối với tộc lớn từ xa đến trong vũ trụ thì lại càng thân thiện hơn nữa.

Có điều bây giờ.

Ông ta lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian còn sớm.

Tạm thời không vội.

Nhà hàng.

Bếp sau!

Bát thái tử lắc nhìn Lâm Phàm, thật không ngờ đối phương lại đợi bọn họ ở đây, hắn thật sự đoán đúng rồi, Lâm Phàm ở chỗ này, chỉ để chờ bát thái tử làm xong công việc.

Đối với Lâm Phàm mà nói, chuyện này đã để tôi giải quyết thì phải có bắt đầu và có kết thúc.

Từ đầu đến cuối đều bên cạnh họ.

Tiền bọ họ ăn một bữa cơm với tiền rửa bát một ngày cũng không hơn kém nhau nhiều lắm, dù sao thì người cũng đông, bát sau bếp vây tròn lại, dù có mời thêm thím nữa thì lương bình quân cũng đến một hai trăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận