Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 766: Huyễn cảnh chuông cổ (2)

Huyễn cảnh chuông cổ (2)

Thân thể đã thu nhỏ lại đến cực hạn, bởi vì tiếng chuông đã rút nhỏ lại rất nhiều, trực tiếp trốn ở trong vỏ sò, không dám động đậy.

"Là ai đang tự tìm cái chết, vậy mà dám đến nơi đó."

Bạch Giao sống ở núi Trường Bạch không biết bao nhiêu năm.

Nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, nó hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Nó là một con Bạch Giao vui vẻ, cuc cưng nhỏ hóa giao thành rồng, chỉ ngồi xổm canh giữ cục cưng của mình, chờ đợi trưởng thành. Nó không muốn tranh giành những thứ khác bởi vì tranh không nổi.

Nguy hiểm quá cao.

Được một mất mười.

Lúc này.

Khi Lâm Phàm chạm vào chiếc chuông cổ rỉ sắt, suy nghĩ của anh bị kéo vào một không gian thần bí. Không... đây không phải không gian thần bí mà là đã từng có một đám cường giả thời kỳ cổ xưa tranh luận ở đây, uy lực còn sót lại hình thành nên cảnh tượng hư ảo đặc biệt.

"Lão Trương..."

"Tiểu Bảo..."

"Gà Mái..."

"Mọi người ở đâu..."

Cảnh vật xung quanh không hề xa lạ, chỉ là nơi mà bọn họ đặt chân đến, thế nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác nơi này giống như núi Trường Bạch của mấy ngàn năm trước.

Đi tới!

Đi tới!

m thanh huyên náo truyền vào trong tai.

Ngẩng đầu nhìn lại.

Phương xa, có một nhóm người đang ngồi xếp bằng ở dưới chuông cổ, tiếng ồn ào chính là từ nơi đó truyền đến. Nhìn kỹ thì mỗi người bọn họ dường như không hề chú ý đến Lâm Phàm, lớn tiếng tranh luận với những người xung quanh.

Dưới chuông cổ có hai bóng người vô cùng dễ thấy.

Phảng phất như là hai người thầy đang giảng bài cho học sinh bên dưới, lại có thể nói hai người thầy có địa vị cao quý, tôn kính ngồi ở trên.

Một người mặc áo đạo sĩ cũ nát, còn người kia thì nước da ngăm đen, trang phục kỳ quái hơi giống người của Phật giáo, đang bàn luận cùng với đạo sĩ, mỗi lần mở miệng đều có đóa sen Phật buông xuống bao phủ mọi thứ xung thứ xung quanh.

Nếu những người khác cũng gặp phải loại tình huống này giống Lâm Phàm.

Chắc chắn sẽ phát hiện nơi này không phải tầm thường.

Sau khi vị Phật giáo kia nói xong, ra hiệu cho vị đạo sĩ bên cạnh cùng bàn luận, mà những người ngồi bên dưới, có người thì nho nhã, có người thì chẳng hề hứng thú, đủ mọi loại người, giống như tổ tông của các nhà khác nhau.

Thế nhưng sau khi vị Phật giáo nói xong.

Phía sau đầu của một số người hiện lên hào quang Đức Phật, tóc rụng không đao, bái Phật nhập môn.

Sách cũng cũng không ghi lại cảnh này.

Không ai biết đây là cuộc tranh chấp giữa Phật giáo và Đạo giáo. Đạo môn bản địa chống lại sự xâm lăng của tín ngưỡng ngoại lai, nhưng họ lại rơi vào thế bất lợi, bên trong bóng tối dường như có một lực lượng thần bí nào đó điều khiển tất cả mọi thứ.

Lâm Phàm không nghe thấy những âm thanh ồn ào này trong tai.

Đối với anh ấy mà nói.

Không quan trọng bằng việc tìm kiếm bọn họ.

"Ồ! Mọi người làm gì ở đây?" Lâm Phàm nhìn thấy đám người lão Trương đang ngồi thành một hàng, đôi mắt bọn họ vô thần nhìn người Phật giáo đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chuông cổ.

Trong miệng lẩm bẩm kinh văn nghe không hiểu.

Lâm Phàm đi tới bên người lão Trương, kéo tay ông ta lên: "Lão Trương, đi thôi, mọi người đang làm gì vậy chứ?"

Không có bất kỳ phản ứng nào.

Mà Gà Mái ở bên cạnh lại kêu gào 'cục cục', cảm giác có nhịp điệu.

"Gà Mái, lông trên người mày đâu?"

Lâm Phàm nhìn thấy toàn thân Gà Mái trụi lủi, một cọng lông cũng không có, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tà Vật Công Kê ý chí không vững chắc, một chút Phật hiệu đã trực tiếp trốn vào Phật môn, sau đó cao sạch bộ lông biến thành một con gà Phật.

Trước kia bất kể là thế nào thì Gà Mái đều sẽ để ý tới Lâm Phàm, thế nhưng bây giờ ngay cả khi không hỏi cũng không hề để ý tới, khiến Lâm Phàm cũng không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Chúng ta không nên ở chỗ này."

Lâm Phàm lắc đầu, cảm giác bọn họ đã bị mê hoặc bởi loại đồ vật nào đó, sau đó ôm lấy Gà Mái, kéo tay lão Trương...

Nhưng vào lúc này.

Tiếng ồn ào lại tan biến.

Soàn soạt!

Soàn soạt!

Những người vừa rồi còn đang ồn ào, đồng loạt nhìn về phía Lâm Phàm.

Đạo sĩ ngồi xếp bằng bên cạnh chuông cổ tan biến.

Người Phật giáo và Đạo giáo nhìn về phía Lâm Phàm.

Trong mắt ẩn chứa một cỗ uy thế kinh người, như thể cả thế giới đều đè nén lên người anh ấy.

Hung ác.

Phẫn nộ.

Vân vân.

Đủ loại ánh mắt tập trung vào Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng rằng anh không thể mang bọn họ đi.

"Các người nhìn tôi làm gì, bọn họ là bạn của tôi, tôi muốn dẫn bọn họ rời đi." Lâm Phàm không chút sợ sệt nói.

Anh ấy cảm thấy những tên này dường như có hơi ác ý.

Không giống như là người tốt.

Chỉ là anh ấy không phải loại người thích đánh giá một người bằng mắt thường.

Cần phải tiếp xúc một hồi thì mới có thể biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào.

Người Phật môn ngồi ngay ngắn bên cạnh chuông cổ, nhẹ nhàng vuốt chiếc chuông.

Đùng!

Đùng!

Chuông cổ chấn động, thanh âm truyền ra tạo thành từng đợt sóng âm, khuếch tán ra xung quanh giống như gợn sóng.

Đây là tiếng chuông thu hút tâm trí con người.

Bất kỳ ai cũng khó có thể cưỡng lại.

"Ông gõ chuông là chuyện của ông, nhưng tôi phải dẫn bạn tôi rời đi, đây là chuyện mà các người không thể ngăn cản. Nếu như các người cưỡng ép muốn giữ bạn tôi lại thì tôi sẽ không khách khí với các người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận