Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1135: Trở về!

Trở về!

Thượng giới!

Bầu trời sau khi bị Lâm Phàm đánh một quyền đã hồi phục lại, chỉ là trên bầu trời vừa hồi phục hoàn toàn kia, lại có một vết nứt không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Có một cỗ khí tức quỷ dị từ từ tràn ra từ vết nứt.

Cỗ khí tức này không có hại, cũng không làm ô nhiễm vùng thiên địa này, chỉ là một khí tức bình thường thuộc về một thế giới khác, nhưng khi so với khí tức ở đây, mới thấy được sự quái dị của nó.

Cẩn thận lắng nghe.

Từ phía sau có tiếng xì xào bàn tán về vết nứt truyền tới.

“Khi nào mới có thể vào giới này?”

“Không thể vào, chí ít không phải hiện tại, giới này có người chông trừng, đợi cho đến khi hắn già nua, mới là khoảnh khắc chúng ta bước vào giới này.”

“Chúng ta sợ sao?”

“Không, đây không phải sợ, mà là đề phòng trường hợp xấu nhất.”

Những âm thanh này rất nhẹ, rất ẩn nấp, giống như đã thăm dò từ lâu, bây giờ thông đạo đã xuất hiện, chỉ cần dùng một lực nhẹ là có thể hoàn toàn phá vỡ.

Càn Nguyên Tông.

Trước phòng.

Lâm Phàm chơi ném đĩa cùng Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng ở sân trong chạy nhảy rất vui vẻ, thân thủ nhanh nhẹn, hoàn toàn không nhìn ra đây đã là chó Tiểu Hoàng đã vài trăm tuổi.

Bất kỳ ai khi nhìn thấy cảnh này, đều sẽ nở nụ cười vui vẻ.

Thật là một khung cảnh ấp áp.

Tiểu Hoàng ngậm đĩa ném chạy đến trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phạm nhận đĩa ném sau đó nhẹ vỗ đầu Tiểu Hoàng, vô cùng yêu chiều.

“Tiểu Hoàng, mày có biết mày bao nhiều tuổi rồi không?”

Anh nhẹ giọng hỏi, chính vì muốn để trong lòng Tiểu Hoàng có số.

Tiểu Hoàng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn chủ nhân.

Ý tứ rất rõ ràng.

Nó rất già sao?

Ban đầu, lúc Lâm Phàm nhận nuôi Tiểu Hoàng đã chuẩn bị sẵn sàng mười mấy năm sau lo ma chay cho Tiểu Hoàng, chỉ là không ngờ đến Tiểu Hoàng vẫn còn sống, cho đến hiện tại đều nhìn không ra vẻ già nua, thậm chí là bệnh tật cũng không có.

Lâm Phàm cười: “Không sao, thời gian vẫn còn dài.”

Nếu như Ông Trương ở bên cạnh, nhất định sẽ trở thành người bạn tốt của Tiểu Hoàng.

Nhất định Ông Trương có thể đếm được trên người Tiểu Hoàng có bao nhiêu lông chó.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Càn Nguyên tông tồn tại như bật hack, không ngừng phát triển, sớm đã trở thành đệ nhất đại tông, bất kỳ tông môn nào cũng không thể so sánh với Càn Nguyên tông, cho dù là muốn so sánh, cũng không có khả năng này.

May mắn rằng Càn Nguyên Tông không có ý thù địch với tông môn khác, cũng không có suy nghĩ nuốt tông môn khác, chỉ là tự mình phát triển, giữ gìn an toàn của giới tu hành.

Cho dù có tông môn muốn đối đầu một phen với Càn Nguyên tông.

Cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Mã Đức.

Hoàn toàn là bật hack.

Làm gì có tông môn nào đáng sợ như vậy, lại có Đại Đế siêu việt tồn tại, rõ ràng đã rời hết đi, nhưng mặt dày lại chạy về, đúng là quá chó mà.

Thật quá phận.

Có chút muốn khóc.

Những ngày sau đó Lâm Phàm đều chơi ném đĩa cùng Tiểu Hoàng, sau đó tiếp tục nhìn bầu trời, anh đang tìm kiếm, lại cảm ngộ, rốt cuộc kẻ khiến anh không thể rời đi đang ở đâu.

Đúng lúc này.

Anh nhìn Tiểu Hoàng đang đi tiểu trên cây từ xa, nói với chính mình.

“Tiểu Hoàng, tao không thể ở bên cạnh mày nữa.”

Nói xong những lời này.

Cảm nhận của anh đã được mở ra hoàn toàn, suy nghĩ giống như một một chiếc lưới lớn bao trùm toàn bộ bầu trời, sau đó xâm nhập vào thượng giới, ý chí được Lâm Phàm phóng thích tự do cảm nhận được năng lực cảm nhận đáng sợ này.

Không có bất kỳ ác cảm nào.

Ngược lại bỏ qua những cản trở của giới này, và để cho năng lực cảm nhận quét qua tất cả.

Một lát sau.

“Tìm thấy rồi.”

Lâm Phàm mở mắt, bóng người biến mất trong nháy mắt.

Tiểu Hoàng đi tiểu xong chạy lại, muốn cùng chủ nhân tiếp tục chơi ném đĩa, nhưng lại phát hiện không có một ai, gấp gáp sủa gâu gâu, hy vọng chủ nhân nhanh chóng đi ra.

Không cần chơi bịt mắt trốn tìm.

Chỉ muốn chơi ném đĩa.

Thượng giới.

Lâm Phàm đứng bên hàng rào biên giới, nhẹ nhàng vươn tay ra cảm nhận khe nứt mà mắt thường không thể thấy.

Đột nhiên.

Vết nứt mở ra.

Mắt thường có thể thấy bên trong một màu đen kịt, nhưng có một cỗ khí tức đáng sợ trào ra ngoài, quét sạch vùng thiên địa này.

Cáp Lân đang bế quan choàng mở mắt.

Trong nháy mắt biến mất khỏi Càn Nguyên tông.

Đúng lúc này.

Vết nứt đang dần dần bành trướng, từ bằng đốt ngón tay dài đến mấy mét, sau đó không ngừng giãn ra,trong chốc lát đã hình thành lên thông đạo.

Ngay sau đó.

Có giọng nói truyền đến.

“Thông đạo đã mở rồi.”

“Người thủ hộ, cuối cùng ngươi cũng tìm được rồi sao?”

“Thật sự hắn là một người thủ hộ trẻ tuổi, nhưng chỉ dựa vào một mình ngươi, có thể ngăn được chúng ta sao?”

Thông đạo vốn dĩ rất đen, nhưng rất nhanh, phía sâu bên trong có rất nhiều quang ảnh lập lòe, giống như có rất nhiều thứ đáng sợ đang quét qua đây.

Chầm chậm.

Bóng tối trong thông đạo đã tan biến, những gì có thể thấy bằng mắt thường chính là một vũ trụ vô tận của các vì sao, có thể so sánh với sự xuất hiện của người người khổng lồ hành tinh, hoặc là những con cự thú hành tinh to nhỏ đang gầm thét.

Ý chí thượng giới chấn kinh.

“Đây là loại tồn tại đáng sợ đến mức nào?”

Anh cảm thấy sợ hãi và bất an.

Cho dù là ý chí thì đã sao, anh cũng không có khả năng chống lại những tồn tại đáng sợ này, đến cả thượng đế từng chế ngự anh trước đây, so với những sinh vật đáng sợ này, cũng chỉ giống như một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận