Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1092: Mục Hạo đang bị Tà Vật Chương Lang Vương đánh đập (3)

Mục Hạo đang bị Tà Vật Chương Lang Vương đánh đập (3)

Thứ ở trước mắt này có thể gọi là Tà Vật Chương Lang Vương.

Tà Vật Chương Lang Vương nghiêng đầu, đôi mắt dễ thương nhìn về phía Mục Hạo. Ánh mắt nó vô thần, giống như là mới chui ra từ một nơi nào đó, vẫn còn lạ lẫm với tất cả mọi thứ, giống như là vô tri. Làm cho người ta cảm thấy nó vô hại với con người.

Mục Hạo phất tay, nói mà không thèm để ý chút nào: “Mày đi đi, tao không giết Tà Vật ngốc nghếch.”

Không sai, cảm giác mà Chương Lang Vương mang đến cho Mục Hạo chính là ngốc nghếch.

Nhìn bên ngoài thì rất cường tráng, nhưng anh ta lại cảm thấy nó giống như đồ ngốc.

Tà Vật Chương Lang Vương giơ tay lên, dùng một đầu ngọn tay cào cào lên đầu trông rất buồn cười, hai sợi xúc giác trên đầu cũng đung đưa giống như là ăng ten.

Ngay lập tức, khi mà Mục Hạo đang không thèm để đối phương vào mắt.

Thì Tà Vật Chương Lang Vương lại biến mất ngay trước mắt anh ta. Trên đất chỉ còn có một ít tro bụi phấp phơi. Mục Hạo giật mình, có một thứ nguy cơ đang đánh tới, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, mà sau khi anh ta lùi về phía sau thì trong chốc lát, tay của Tà Vật Chương Lang Vương cứ như lưỡi dao lướt qua trước mặt anh ta, trên cổ anh ta tràn ra một vệt máu tươi.

Mục Hạo lấy tay sờ cổ, sau đó cúi đầu để xem xét, nội tâm anh ta vô cùng sợ hãi, cứ như là gặp quỷ vậy.

“Mày…”

Anh ta chưa bao giờ đem Tà Vật để vào mắt, nhưng Tà Vật này quả thật đã vượt qua sức tưởng tưởng của anh ta.

Tà Vật Chương Lang Vương sờ đầu, phát ra một âm thanh quái dị, miệng nó lại nhếch lên, cứ như là đang cười.

“Cạc cạc cạc cạc…”

Có lẽ là không thể dùng một chiêu chém đầu Mục Hạo nên nó đang cảm thấy tiếc nuối.

“Mẹ nó!” Mục Hạo giận tím người, cảm thấy rất mất mặt, anh ta hung ác hạ sát thủ về phía đối phương: “Mày chết đi cho ông.”

Một chưởng đó vỗ lên ngực của Tà Vật Chương Lang Vương. Phịch một tiếng, Tà Vật Chương Lang Vương nổ tung trong nháy mắt, máu thịt văng tung tóe.

“Khốn kiếp, nhìn mày ngu như thế nên tao mới muốn tha cho một mạng, cái thứ không biết tốt xấu.”

Mục Hạo vung vung tay, rất là miệt thị, anh ta ngẫu nhiên muốn bỏ qua cho đối phương một lần mà nó lại không biết quý trọng, đúng là muốn chết.

Quay người, anh ta chuẩn bị tiếp tục chém Tà Vật.

Nhưng ở giây phút đó, trên mặt Mục Hạo lại lộ ra vẻ kinh hoàng. Anh ta cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ xuất hiện sau lưng mình, trán anh ta tuôn mồ hôi như suối.

Phụp.

Mục Hạo cúi đầu nhìn, một cánh tay kỳ quái đâm xuyên qua cơ thể anh ta, một lượng máu lớn chảy xuống không ngừng.

“Sao có thể thế được?”

Anh ta không tin tình huống ở trước mắt.

Bản thân mình là cường giả của tộc Tinh Không, vậy mà lại bị Tà Vật gây thương tích, hơn nữa còn nặng như vậy.

Trong nháy mắt, Mục Hạo tức giận hét lên một tiếng, cơ thể hướng về phía trước. Anh ta xoay người đánh một cú lên người Chương Lang Vương, nhưng Tà Vật Chương Lang Vương lại tiếp được nắm đấm của Mục Hạo dễ như trở bàn tay, nó nghiêng đầu, nhếch môi cười.

Đánh một chưởng lên mặt anh ta.

m thanh ngột ngạt truyền đến.

Mục Hạo bay về phía xa ở bên ngược lại.

Ngũ quan của anh ta bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Hai mắt anh ta trừng lên to tròn, từ đầu đến cuối vẫn không thể tin vào việc đã xảy ra.

Tại sao lại như thế.

Rõ ràng mình đã đánh nổ nó rồi mà.

Mục Hạo không thể tin được.

Anh ta chưa bao giờ gặp tình trạng như vậy, loại Tà Vật này gây cho anh ta áp lực rất lớn, cảm giác bất an không thể nào lừa anh ta.

“Có người bay đến rồi.” Lâm Phàm nói.

Độc Nhãn Nam cảm thấy nghi hoặc.

Bùm!

Quả nhiên, một thân ảnh từ xa đến, khi chạm đất còn nhảy vài cái, sau khi lực lượng tiêu tan mới chậm rãi dừng lại.

Phụt!

Mục Hạo phun máu, vùng ngực bị đâm là vết thương chí mạng của anh ta, anh ta gấp rút lấy đan dược ra và uống để ổn định tình trạng vết thương, tuy vết thương bây giờ vẫn chưa đến mức lấy mạng, nhưng nếu cứ mặc kệ nó thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Anh sao rồi?” Lâm Phàm ngồi xổm bên cạnh Mục Hạo tò mò hỏi.

Mục Hạo muốn trả lời nhưng không biết nên nói gì, bộ anh không thấy tình trạng của tôi bây giờ đang rất không ổn sao, phun nhiều máu như vậy mà còn hỏi tôi sao rồi.

Cút ngay cho tôi.

Đi chết đi.

Anh ta xem sự quan tâm của Lâm Phàm là một nỗi nhục, anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy thế giới tràn đầy nhục nhã này nữa.

“Ông Trương, ông mau qua đây, chắc là anh ta cần ông giúp đỡ đó.” Lâm Phàm vẫy tay.

Ông Trương nghe vậy, hưng phấn chạy đến.

“Chà, cậu này bị thương nặng quá.”

Mục Hạo muốn chửi người, bộ cần phải nói sao, nhìn là biết tôi thương nặng hay không rồi, cho nên lời nói của ông Trương cũng bị Mục Hạo cho là một nỗi nhục.

Ông Trương cẩn thận mang đại bảo bối của mình ra, chuẩn bị châm cứu trị liệu cho Mục Hạo.

Mục Hạo nắm lấy cổ tay của ông Trương, nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Ông Trương sốt ruột muốn cứu người, y giả nhân tâm đang thúc giục ông ta mau cứu người đi, ông ta nghiêm túc nói: “Cậu bị thương nặng lắm, tôi muốn cứu cậu.”

“Đừng chạm vào tôi.”

Mục Hạo rất sợ.

Anh ta tuyệt đối không được để ông Trương chạm vào anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận