Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 728: Cậu thực ra rất tốt

Cậu thực ra rất tốt

Ông ta cầm tay Lâm Phàm đứng dậy, không hề kiêu ngạo như trước nữa, dáng vẻ âm trầm thậm chí có chút lặng lẽ kiệm lời, rầu rĩ không vui.

“Thực lực của tôi vẫn còn tốt nhỉ.” Lâm Phàm hỏi, anh chỉ muốn nhận được một lời tán thành từ đối phương.

Nếu như ở thời điểm chưa đánh nhau, Trịnh Đồ chắc chắn sẽ nói một câu.

“Hừ! Cho dù thực lực của cậu có lợi hại đến đâu thì trong mắt tôi cậu mãi mãi chỉ là con kiến.”

Trịnh Đồ nói: “Lợi hại.”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Đó là điều đương nhiên, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói dối mà, hơn nữa nếu như tôi thực sự yếu ớt, tôi cũng sẽ không chủ động đế cọ xát với ông, dù sao cũng sẽ lãng phí thời gian của ông.”

Xem đi, Lâm Phàm của chúng ta là một chàng trai trẻ tuổi lịch sự biết bao.

“Cảm ơn rượu của ông, rượu của ông thật sự rất ngon, mua ở đâu đấy?” Làm Phàm tò mò hỏi, rượu ngon như vậy chắc chắn là rất đắt, anh nghĩ, nếu như biết chỗ bán sau này tiết kiệm ít tiền thì có thể đi mua rồi.

Thái độ của Trịnh Đồ rất thân thiện nói: “Đều do tôi sản xuất ra đó.”

“Woa, thật là lợi hại, tôi thích nhất là được quen biết với những người tài giỏi, giống như ông Trương bạn tốt nhất của tôi vậy, ông ấy rất giỏi châm cứu, hơn nữa còn là tự học thành tài đấy.”

Lâm Phàm thích khen ngợi ông Trương, hy vọng người khác biết anh có một người bạn như vậy, nếu như nghe được người khác khen ngợi bạn của mình, anh cũng sẽ rất vui vẻ.

Trịnh Đồ ép buộc mình thả lỏng tâm tình, bình tĩnh, cần phải bình tĩnh, không được xúc động, kẻ địch rất mạnh, bên mình yếu, chỉ có thể sống sót mới là điều tốt nhất.

“Ông ấy thật lợi hại.” Trịnh Đồ khen ngợi nói.

Lâm Phàm vui vẻ cười lớn nói: “Đúng vậy, tôi cũng cho rằng ông Trương của tôi rất lợi hại, ông còn chưa gặp ông Trương mà đã tin tưởng lời tôi nói, chứng minh ông cũng là người tốt.

“Cùng nhau uống chút rượu đi, đợi đi đến chỗ tôi, tôi mời ông ăn cơm.”

Chết tiệt!

Ý gì đây?

Trịnh Đồ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được đối phương có ý gì, nhưng vào lúc này, ông ta không thể nghĩ nhiều được nữa.

Từ đầu đến giờ ông ta đã được Lâm Phàm phát rất nhiều tấm “thẻ người tốt”.

Hơn nữa còn bị đánh một trận tơi bời.

Những người chưa từng tự mình cảm nhận qua khó có thể hiểu được, đánh ngươi một trận tơi bời nhưng không chết là chuyện đau khổ như thế nào, quả thực là trải nghiệm đau khổ nhất.

Trịnh Đồ im lặng không nói gì, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Phàm, cho dù ông ta muốn có biểu cảm gì, trước mắt biểu cảm khuôn mặt của ông ta cũng khó có thể có bất kỳ thay đổi nào bởi vì bị đánh quá nghiêm trọng, ngũ quan không chỉ bị bóp méo mà còn sưng vù nữa, trông rất thê thảm.

Lâm Phàm thấy đối phương không nói gì, cúi đầu trầm tư, suy nghĩ rất nhiều vấn đề, trong lúc đó, anh nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, có lẽ chính là nguyên nhân khiến đối phương không nói lời nào.

“Ông ngàn vạn lần đừng cho rằng tôi muốn uống rượu của ông, chủ yếu là chỗ này cách chỗ tôi khá xa, đợi đến lần sau tôi sẽ mời ông ăn cơm, thế nào?”

Anh giải thích một hơi.

Hy vọng đối phương có thể tin tưởng anh.

Anh cảm nhận được nhân cách của mình vẫn có sự đảm bảo, thực ra không cần nghĩ, đối phương chắc chắn sẽ tin tưởng lời anh nói.

Những người đi theo có chút hoang mang.

Tình hình trước mắt rất phức tạp, đừng thấy bây giờ không đánh nhau nhưng tính nghiêm trọng so với lúc chiến đấu còn kịch liệt hơn nhiều, không cẩn thận một chút là có thể muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Con người trông càng thân thiện thì càng nguy hiểm.

Điều này gọi là nham hiểm, thâm độc các kiểu đấy.

Trịnh Đồ chịu đựng cơn đau đớn trên mặt, mỉm cười nói: “Được, không thành vấn đề.”

Sau đó vẫy vẫy tay, lập tức để những người đi theo đi lấy rượu.

Lâm Phàm vỗ nhẹ vào bả vai Trịnh Đồ nói: “Ông đúng là một người thân thiện, kỳ thực ông không cần phải giấu diếm tính tình của mình đâu, mặc dù ông nói chuyện rất khó nghe, rất chói tai nhưng tôi cảm thấy ông rất tốt, không có việc gì đâu.”

Trịnh Đồ cúi đầu nhìn bàn tay Lâm Phàm đang đặt trên bả vai mình, nhất thời có chút sững sờ, cũng không phải bởi vì hành động của đối phương mà cảm động, mà bởi vì ông ta không thể ngờ bản thân lại rơi vào tình cảnh này, thật sự rất mất mặt, có cảm giác khó chịu nói không nên lời.

Rất nhanh.

Những người đi theo đã mang vò rượu lên.

Lâm Phàm nhìn thấy vò rượu thì ánh mắt sáng lên, anh thích rượu như thế, mặc dù lần đầu gặp mặt đối phương có hơi ngại ngùng nhưng anh cho rằng đối phương cũng không phải là người hẹp hòi gì.

Bọn họ nâng vò rượu lên bắt đầu uống ừng ực từng ngụm.

“Thực sự uống rất ngon, còn ngon hơn Coca Cola tôi từng uống nữa.”

Lâm Phàm nghiện rượu hơn nữa còn khá nghiêm trọng, thật sự khó mà dừng tay được. Sau đó chỉ thấy anh uống vài ngụm, tốc độ cực nhanh, Trịnh Đồ nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ông từ đâu tới đây?” Lâm Phàm hỏi.

Trịnh Đồ nói: “Đến từ Tinh Không.”

“Woa, Tinh Không, tôi chưa bao giờ tới đó cả, nếu như ông Trương biết chắc chắn sẽ rất mong muốn được đến Tinh Không, nếu có cơ hội ông có bằng lòng dẫn tôi và bạn của tôi tới quê nhà của ông xem xem không?” Lâm Phàm vừa uống rượu vừa mỉm cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận