Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 733: Loài người, mày đang đùa với lửa đấy (2)

Loài người, mày đang đùa với lửa đấy (2)

Đảm bảo sẽ không đánh mày.

Tao chỉ muốn nói đạo lý với mày.

Thật tiếc là cả đời này rất khó có thể gặp được, Tà Vật Chuột Chũi sớm đã bị Tà Vật khác đánh rồi.

Tuần tra thành phố là nhiệm vụ của họ.

Giúp bà cụ qua đường.

Lấy quả bóng bay giúp bọn trẻ.

Những nơi nào cần sự giúp đỡ của họ, họ sẽ có mặt ở đó.

Trước quầy thịt nướng.

Lâm Phàm và ông Trương đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên vỉ nướng, mùi thơm thoang thoảng bay lên mũi, vị giác đã hoàn toàn được kích hoạt, chỉ tiếc họ không có tiền, chỉ có thể đứng đây nhìn.

Mục đích là để ngửi mùi hương và thỏa mãn một chút mà thôi.

Ngửi mùi hương một lúc rồi rời đi.

ông chủ thịt nướng là một người trẻ tuổi có kỹ thuật điêu luyện, sau khi chuẩn bị xong món thịt nướng cho khách, vừa chuẩn bị nghỉ thì phát hiện có hai người đang ôm con gà đứng trước quầy của mình một cách kỳ lạ.

"A!"

Vốn dĩ, ông chủ không muốn nói chuyện với họ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm, anh ta đột nhiên nhận ra trông rất quen, không đúng, không phải là quen, mà là...

Anh ta vội vàng rút điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị ảnh của một người trẻ tuổi.

Nhìn Lâm Phàm, rồi nhìn xuống điện thoại.

Không sai.

Chính là anh.

Ông chủ thấy bọn họ rời đi, vội vàng kêu lên: "Chờ đã..."

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Ông chủ kìm nén cảm xúc kích động, nói: "Anh là Lâm Phàm?"

“Đúng.” Lâm Phàm rất tò mò, đối phương chắc hẳn biết anh, nhưng trong ấn tượng của anh, anh không nhớ ra mình có quen biết đối phương.

Ông chủ thốt lên: "Tôi là thần tượng của anh... À không, tôi là người hâm mộ của anh, tôi đã xem tất cả các video về anh, quá lợi hại, chúng ta có thể sống tiếp là nhờ anh, anh chính là thần thủ hộ của chúng tôi."

“Thật sự lợi hại như cậu nói sao?” Lâm Phàm hơi xấu hổ với những lời mà đối phương nói.

Ông Trương vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi, Lâm Phàm của chúng ta là lợi hại nhất."

Tà Vật Công Kê chia sẻ vinh nhục, nâng cao đầu đầy kiêu hãnh, không sai, khen rất hay, tán đồng về phương diện này.

"Thần tượng, tôi có thể mời anh ăn thịt nướng của tôi không? Nếu thần tượng có thể ăn thịt nướng của tôi, đó là vinh hạnh của tôi." Ông chủ khẩn cầu rất chân thành, anh ta hy vọng thần tượng có thể ăn thịt nướng của mình.

Lâm Phàm thấy đối phương đã như vậy, chỉ có thể gật đầu đồng ý nói: "Vậy được."

Ông chủ nói: "Thần tượng, đây là con gà mà anh mua ư? Ở chỗ tôi có thể chế biến giúp cho anh đấy."

Nghe vậy, Tà Vật Công Kê vốn kiêu ngạo lập tức dùng ánh mắt giết người nhìn thẳng vào đối phương.

Loài người, mày đang đùa với lửa đấy!

Sau khi biết đây là thú cưng của thần tượng, ông chủ thân là người hâm mộ trung thành của Lâm Phàm cũng bắt đầu tán dương.

Gà giỏi quá!

Gà khỏe quá!

Gà đẹp quá!

Tà Vật Công Kê nghe những lời này với vẻ rất hưởng thụ, nghiêng đôi mắt, tha thứ cho người có mắt nhìn như anh ta.

“Thần tượng, mùi vị cũng được đấy chứ?”

Ông chủ vừa nướng thịt vừa hỏi, cửa hàng đã hết giờ kinh doanh, bây giờ ai mua cũng không bán, chỉ nướng xiên nướng cho thần tượng. Trong suy nghĩ của anh ta, có thể nướng xiên cho thần tượng đã là rất vinh hạnh rồi.

“Rất ngon.” Lâm Phàm khen ngợi, ông Trương ngồi bên cạnh ăn hơi nhanh, từ đầu đến cuối không có thời gian nói chuyện, chỉ có thể phát ra những âm thanh: “Ừm ừm…” Tỏ vẻ rất tán đồng.

Tà Vật Công Kê chẳng nói câu nào, cũng gật gật đầu, tán thành vẻ yêu thích của bậc bề trên ngồi bên cạnh.

Chàng trai này không tệ.

Nó tha thứ cho sự kiêu ngạo trước đây của anh ta.

Ông chủ bận trước bận sau, nhìn thần tượng ăn ngon như thế này, anh ta rất vui, trước kia một ngày kiếm được rất nhiều tiền cũng không có cảm giác thành công như bây giờ.

Ngay cả tốc độ nướng xiên cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Phàm dần phát hiện ra anh đã ăn hơi nhiều rồi, nếu tiếp tục ăn như thế này sẽ hết sạch xiên nướng của người ta mất.

“Không cần nướng nữa đâu, chúng tôi ăn no rồi.” Lâm Phàm nói.

Ông chủ nói: “Thần tượng, anh ăn thêm chút nữa đi, nãy giờ đã ăn được bao nhiêu đâu.”

“Không cần đâu, chúng tôi ăn nhiều quá rồi, xiên nướng của cậu thực sự rất ngon, cảm ơn cậu đã tiếp đãi.” Lâm Phàm cảm thấy rất ngại, người ta khổ sở mở quán, bọn họ lại ăn không từ nãy đến giờ, thật là xấu hổ.

“Thần tượng thích xiên nướng của tôi, tôi thực sự rất vui.”

“Thần tượng, tôi có một yêu cầu nhỏ, anh có thể đáp ứng giúp tôi không?”

Ông chủ trẻ tuổi dò hỏi với dáng vẻ chờ mong.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Được, yêu cầu gì?”

“Anh chụp với tôi một tấm hình được không, tôi muốn treo ở trước quán đồ nướng của tôi.” Ông chủ nói.

“Được, không thành vấn đề.” Lâm Phàm cảm thấy yêu cầu này chẳng có gì là quá đáng, là một yêu cầu rất bình thường, ông chủ trước mắt là một người rất nhiệt tình, lại còn mời bọn họ ăn nhiều đồ như vậy, chụp ảnh chung cũng không có vấn đề gì.

Ông chủ nghe nói vậy, hớn hở ra mặt: “Cảm ơn thần tượng.”

Sau đó.

Ông chủ nhờ một người qua đường chụp hình giúp bọn họ, chỗ đứng rất được chú trọng, phải đưa được quán nướng vào trong khung hình.

Ông chủ đứng bên cạnh Lâm Phàm, khoác tay lên vai anh.

Ông Trương ôm Gà Mái lọt vào ống kính, đứng cạnh ông chủ trẻ tuổi.

“Cheese!”

Chụp ảnh xong.

Ông chủ trẻ tuổi cười tươi vui vẻ, rồi hình như là nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy giấy, bút từ quầy hàng ra, còn có loa truyền phát tin tự động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận