Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1308: Lãnh chúa vực sâu Archimonde

Lãnh chúa vực sâu Archimonde

Tất cả Thần khí đều được khảm ma hạch, thế nhưng món Thần khí này lại không có, thật sự không thể tưởng tượng được.

Dòng chảy thời gian vội vàng trôi.

Muốn bắt cũng bắt không được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi đi.

Đã là một năm sau!

Quan hệ giữa Lâm Phàm và Khả Lam càng thêm thân mật, tình cảm gia đình giữa hai bên đã ngày càng sâu đậm, anh biết muốn hoàn thành nhiệm vụ sau đó phóng khoáng rời đi là chuyện không thể nào.

Ông Trương, vợ, không phải tôi không nhớ mọi người, mà là tôi thật sự không thể cứ như vậy mà rời đi.

Sáng sớm.

Sau khi nhìn thấy Khả Lam vui vẻ đến trường.

Anh đi vào bàn rèn đúc.

Bốc cháy!

Chuẩn bị chế tạo cho Khả Lam ít thứ gì đó.

Sừng Thánh Long, vảy giáp Thánh Long, da Thánh Long, còn có ma hạch Thánh Long, đều là những đồ vật cực tốt, cũng là những vật tốt nhất mà anh đang có.

Anh chỉ muốn để lại cho Khả Lam những vật tốt nhất.

"Xèo!"

"Xèo!"

Tiếng rèn sắt truyền đến.

Ngọn lửa bình thường không thể nào hòa tan những thứ này, nhưng Lâm Phàm có thể khống chế ngọn lửa trong tay hòa tan tất cả, làm cho những nguyên liệu này hòa hợp lại với nhau, tạo nên một chất lỏng hợp thể.

Sau đó nghiền nát ma hạch Thánh Long.

Ma lực khổng lồ bị Lâm Phàm cưỡng chế dung nhập vào bên trong chất lỏng.

Không ngừng làm.

Trên phương diện kỹ thuật rèn sắt anh rất thành thục, chỉ cần đồ vật mà anh muốn đều có thể tạo ra.

Khi rèn sắt Lâm Phàm rất nghiêm túc, gương mặt lạnh lùng, không thay đổi biểu cảm, không ngừng dùng lực.

Tựa như Thần Rèn giáng lâm.

Không bao lâu sau.

Một sợi dây chuyền xuất hiện.

Lập tức.

Dây chuyền nở rộ ra ánh sáng chói mắt.

Lâm Phàm vung tay lên, ánh sáng thu lại, dung nhập vào trong sợi dây chuyền, anh không muốn sợi dây chuyền này quá bắt mắt, đề phòng Khả Lam bị kẻ xấu để mắt đến. Nhìn sợi dây chuyền trước mắt này, anh hài lòng gật đầu.

Chế tạo rất tinh tế.

Nhưng không ai nghĩ ra được sợi dây chuyền này có gì bất phàm.

Nghĩ tên.

Ánh sáng trong đầu chợt lóe.

Lâm Phàm khắc xuống một cái tên phía sau mặt dây chuyền.

"Thủ Hộ Chi Liên!"

Đây là sự bảo vệ của anh đối với Khả Lam, hy vọng cô có thể bình an lớn lên, tương lai nó cũng có thể bảo vệ cô an toàn.

Anh đặt sợi dây chuyền cùng một chỗ với đống tiền vàng.

Không phải tặng cho Khả Lam lúc này.

Mà là đợi Khả Lam lớn lên, bắt đầu đi học, sẽ tặng cho cô bé.

Chỉ cần tìm được nguyên liệu tốt, anh sẽ để dành luyện ra những thứ tốt cho Khả Lam.

Sinh nhật năm nay cũng giống như những năm trước.

Cùng với dân làng quây quần bên nhau – vô cùng náo nhiệt.

Trong hai năm ở đây, dân làng đã ăn thịt những con ma thú mà Lâm phàm mang về, bởi vì không hiểu tu luyện, cũng không hiểu ma pháp, nên từ lâu thể chất của bọn họ đã mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng nhiều là bao nhiêu, thì vẫn còn chưa rõ.

Cũng giống như Khả Lam.

Tuy cô bé là con gái, nhưng thể chất lại rất mạnh, sức lực cực kỳ lớn, di chuyển một đồ vật nặng hơn trăm ngàn cân, giống như đang cầm con búp bê, không vấn đề gì.

Cuộc sống của dân làng ngày càng được cải thiện.

Ruộng đồng bội thụ, trong làng có nhiều trẻ sơ sinh hơn, cũng không biết vì nguyên nhân gì, một năm gần đây số lượng trẻ em sinh ra có hơi cao so với năm trước.

Cũng vì tình trạng đó, mà làng trở nên rất náo nhiệt.

Trưởng làng cười ha hả suốt ngày, dường như rất hài lòng, ông vô cùng đắc ý, hiện tại ông là trưởng làng, thấy làng của mình ngày càng tốt đẹp, ông cảm thấy bố mình quả nhiên là đã nhìn sai.

Ông ấy từng nói với ông rằng… nếu ông trở thành trưởng làng, thì làng này sẽ gặp tai họa, nhưng giờ thấy đó, làng không những không gặp tai họa mà còn phát triển rất tốt.

Một ngày nay!

Lâm Phàm bận bịu ở ruộng đồng, mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ cảm nhận hơi thở của đất trời, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng của Thần Hắc Ám.

Nếu tìm được Thần Hắc Ám, anh sẽ nhốt đối phương lại, sau đó đợi Khả Lam lớn lên, có thể yên tâm rời đi, anh mới tiêu diệt thần Hắc Ám.

“A!”

Lúc này.

Anh cảm nhận được một luồn hơi thở.

Luồn hơi thở này rất hắc ám, nhưng với anh mà nói, có hơi yếu một chút, nhưng lại mạnh hơn vị Quân Chủ Vong Linh kia.

“Phải không?”

Lâm Phàm nghĩ.

Không chắc lắm.

Nhưng phải đi xem thử, biết đâu Thần Hắc Ám mà anh tìm kiếm thật sự rất yếu, nếu thế chẳng phải sẽ bỏ lỡ sao.

Giáo hội Quang Minh!

Đây là giáo hội có thể lực mạnh nhất ở Đại Lục, giáo đồ phân bố ở hầu hết tất cả các đế quốc, truyền giáo viên thường xuyên đến các làng mạc và thành phố, truyền bá Quang Minh.

Cho dù là người đứng đế quốc, khi gặp giáo hoàng của giáo hội Quang Minh, cũng phải dành cho ông ta sự tôn kính cao nhất.

Hiện tại, giáo hội Quang minh thiêng liêng và trang trọng kia, lại sinh ra luồn hơi thở hắc ám.

Bên dưới địa cung.

Giáo Hoàng thứ mười ba của giáo hội đang đứng ở nơi tối tăm nhất trong cung điện.

Xung quanh là những chiếc chảo lửa, đang bốc cháy ngùn ngụt

Một vầng sáng yếu ớt đột nhiên hiện trong cung điện tối tăm.

Giáo hoàng cầm bình khí trong tay, dùng máu bên trong vẽ ra một trận pháp.

Giáo Hoàng đã lớn tuổi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, đối với một vị Giáo Hoàng tràn ngập Quang Minh mà nói, thọ mệnh chấm dứt, đại biểu cho bản thân đã hoàn thành sứ mệnh, có thể trở về vòng tay của chúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận