Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1132: Phá vỡ bầu trời này (3)

Phá vỡ bầu trời này (3)

Chất lỏng bên trong vật chứa đó có độc tính mạnh nhất, cho dù là Tiên đều không thể cầm trụ được. Mục đích rót đầy vật chứa chính là không để cơ thể của Cáp Lân được tái sinh, đồng thời cũng có tính hủy hoại đến đáng sợ.

Không còn chất độc cản trở nữa.

Cơ thể Cáp Lân mới tái sinh, hai tay và hai chân đều đang chậm rãi mọc lại. Tu luyện tới cảnh giới này của Cáp Lân thì chỉ cần không có bất cứ hạn chế nào sẽ rất khó mà tiêu diệt được cơ thể của ông ta.

Đôi mắt bị móc lại lần nữa mọc ra.

Cáp Lân vừa lấy lại được ánh sáng đã lập tức ôm chầm lấy Lâm Phàm, gào một trận thống khổ. Không phải ông ta nhát gan, mà là kiểu dày vò như này quả thật đáng sợ, ý thức của ông ta suýt chút đã bị hủy hoại.

Lâm Phàm vỗ nhẹ lưng của người kia, an ủi:

"Đừng sợ, đừng sợ, có bác ở đây rồi."

Ở bên ngoài.

Thánh Đế đã rất tức giận, ông ta gào thét đến đất trời đều biến sắc, tóc dài tung bay đầy phẫn nộ, sấm chớp vang rền, cả thế gian đều có thể cảm nhận được.

Đám người tu luyện sống dưới cái bóng của Thánh Đế.

Ai nấy cũng đều thấp thỏm lo âu.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Phàm dắt Cáp Lân ra ngoài.

Ngay lập tức đã thấy Thánh Đế đang lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn vào cửa của địa lao.

"Tụi bây đáng chết."

m vang của Thánh Đế truyền khắp mọi nơi, lúc này ông ta vẫn chưa dùng hết sức lực, mà là sức mạnh của thế giới này, cả ý chí và thế giới kết hợp lại, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng tới sự vận chuyển của thế giới này.

"Tôi không thể tha cho ông nữa rồi." Lâm Phàm lạnh lùng nhìn Thánh Đế.

Rồi cũng có một ngày anh sẽ rời khỏi chỗ này, ngày này không còn xa nữa. Nhưng nếu như anh rời đi rồi, đối phương nhất định sẽ còn tìm tới Cáp Lân gây khó dễ, tới lúc đó không có anh bảo vệ, người kia nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Cho nên... Thánh Đế phải chết.

"Ha ha, mày nói cái gì cơ?"

Toàn cơ thể của ông ta đang tỏa ra ánh sáng vàng chói, Thánh Đế được ý chí trong trời đất vây quanh, cứ như thể nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời này bèn miệt thị ngoắc tay về phía Lâm Phàm, ý bảo có giỏi thì xông tới.

"Bạch Bạch, bác phải cẩn thận, ông ta rất mạnh." Cáp Lân nhắc nhở.

Lời nhắc nhở của Cáp Lân lại trở nên dư thừa.

Lâm Phàm bay lên trời rồi biến mất, ngay sau đó lại lập tức xuất hiện ở trước mặt của Thánh Đế. Không nói một câu, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí cũng không có nói mấy câu mà lúc mới bắt đầu trận đấu sẽ nói với đối thủ nữa.

Đủ để hiểu chuyện này thật sự nghiêm trọng.

Lâm Phàm ở đây đã không phải là người nói cười lúc nãy nữa rồi.

Lâm Phàm đánh một đòn về phía Thánh Đế, chỉ trong vài giây tiếp xúc ngắn ngủi đó, vầng sáng quanh người của Thánh Đế đã lập tức tan nát. Sau đó cũng nhìn thấy bầu trời mở toạc ra một mảng lớn, vô số ngôi sao trên thiên hà trút xuống, rơi đầy trên mặt đất.

Phụt!

Thánh Đế hộc máu, cơ thể nứt toạc ra, một tiếng vang ầm dữ dội từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập xuống đất.

Một đòn tức giận của Lâm Phàm, thực rất đáng sợ.

"Làm sao có thể..." Thánh Đế nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt không thể tin được, giống như gặp phải chuyện gì rất quái đản. Ông ta và ý chí của thế giới dung hợp, bất thương bất diệt, làm sao có ai có thể đánh xuyên qua toàn bộ trời đất này được chứ.

Một đòn vừa nãy là bầu trời này thay ông ta nhận lấy.

Cho nên mới bị xuyên thủng.

Ngay lúc này.

Trên người Thánh Đế có vết rạn nứt, dường như có thể tan nát bất cứ lúc nào, mà mảng trời này cũng chao đảo xiêu vẹo, dường như là tới ngày tận thế rồi vậy.

Tiên đang trốn ở xe nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ biết há hốc mồm.

Chuyện này... Là chuyện mà con người làm ra đó sao?

Lâm Phàm đi tới trước mặt Thánh Đế.

Người kia hiện tại đang rất chật vật, hơi thở dồn dập, khi nãy đã bị Lâm Phàm tung chiêu cực mạnh khiến cơ thể bị thương rất nặng, không còn khả năng chiến đấu nữa.

Ông ta kinh hãi nhìn Lâm Phàm.

Ngập tràn trong đầu là câu hỏi người này rốt cuộc là ai, làm sao lại có khả năng kinh khủng đến thế?

"Mày không thể giết tao."

Giọng của Thánh Đế rất khàn, lúc nói chuyện, máu tươi trong miệng theo đó mà tràn ra ngoài. Từ trước tới giờ, đây là thời khắc mà ông ta chật vật nhất.

Thậm chí cũng không dám nghĩ tới.

"Tại sao?" Lâm Phàm hỏi.

Thánh Đế cười lớn, trong nụ cười lộ ra một hơi thở u ám: "Tại sao ư? Đó chính là vì bản đế đã dung hợp với thế giới này rồi, mày giết tao thì ý chí của thế giới này cũng sẽ tan nát, khi đó thì thế giới này cũng sụp đổ."

"Tới lúc đó, mày nghĩ rằng mày có thể sống được nữa sao?"

Lâm Phàm ngẫm nghĩ một lúc đáp: "Tôi có thể sống được, nhưng bọn họ thì chưa chắc."

Đó là lời thật lòng.

Không hề có chút gian dối.

Thánh Đế kinh ngạc, dường như không ngờ đối phương sẽ nói như vậy. Sau đó ông ta cười lạnh, chưa từng để mấy lời này trong lòng, ông ta cảm thấy chuyện đã quy định sẵn vậy rồi.

Muốn giết tao ư?

Không thể nào làm được.

Nhưng mà vào lúc này.

Thánh Đế kinh ngạc gào lên, ông ta không biết đối phương đang làm gì nữa, chỉ thấy Lâm Phàm giơ năm ngón tay ra từ từ đưa vào trong bụng của ông ta. Người ở đây cảm thấy hơi bất an, nhưng cũng không biết nỗi sợ này là xuất phát từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận