Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 419: Em gái ma thần bắt đầu tin vào truyền thống (2)

Hạ Khôn Vân nhìn thấy lãnh đạo nhìn điện thoại di động, mặt mày biến sắc lại hỏi: "Xảy ra chuyện?"

Lãnh đạo Từ cất điện thoại lại, lắc đầu nói: "Không có gì."

Ông ta không ngờ tốc độ của đối phương sẽ nhanh đến thế.

Người chết đó là cấp dưới tự tay ông ta bồi dưỡng, là kiểu tay trong chuyên sống trong bóng tối, lúc bình thường cũng giống như những người khác đi làm ở tổng bộ, không có ai biết anh ta là một người có thực lực mạnh mẽ.

Từ trước tới giờ đều được trưng dụng để điều tra những vấn đề của tổng bộ.

Mà bây giờ lại chết trong lúc điều tra.

Ánh mắt lãnh đạo Từ thay đổi sâu sắc, cho dù như thế nào, ông ta cũng phải điều tra cho ra rốt cuộc là ai.

Thành phố Duyên Hải.

Em gái ma thần mai phục Lâm Phàm, nhưng vẫn không mai phục được.

"Không có ở đây sao?"

Hiện tại cô chỉ muốn lấy lại đồ thuộc về mình từ chỗ của người kia, không nghĩ tới gì khác. Nếu như ông trời bằng lòng cho cô có cơ hội được lựa chọn lại lần nữa, cô thề với trời rằng nhất định sẽ không diễn lại kịch bản quen thuộc chơi với rắn để bị cắn đâu.

Chẳng những không đi vào lối mòn cũ của người khác.

Mà sẽ vạch ra kịch bản của riêng mình.

Một tờ rơi quảng cáo bay tới.

Em gái ma thần cầm lấy tờ rơi quảng cáo.

'Thuốc mê tổ truyền, vừa ngửi sẽ hôn mê, nhất định là đồ vật dự trữ cần thiết khi đi du lịch.'

Cô xem rất chuyên tâm, sau đó ngẩng đầu hướng ánh mắt lên trên, em gái ma thần đang nghĩ ngợi.

Cho dù thế nào thì cũng nên thử một chút.

"Mình có thể tới xem thử, nếu quả thật có tác dụng vậy sẽ có thể lấy lại đồ của mình rồi."

Đi theo đường trong tờ quảng cáo hướng dẫn, rất nhanh sau đó đã tìm thấy người bán thuốc kia rồi.

Trong một con hẻm khuất, có rất nhiều người đang mở gian hàng buôn bán những thứ đồ quái lạ.

Lưu Lão Hán là một người mở gian hàng buôn bán.

Ông ta biết rõ một đạo lý, muốn kiếm tiền thì phải đi con đường ngược lại bình thường. Dựa vào kết quả điều tra ròng rã suốt một tháng của mình, ông ta phát hiện thứ khan hiếm nhất được bày bán trên thị trường chính là thuốc mê.

Vật truyền thừa từ thời cổ chí kim nhất định có tác dụng đặc biệt của nó.

Lúc ông ta rao bán thuốc mê, người xung quanh đều nói với ông ta rằng ông đừng có bán mặt hàng này, quá lạc hậu, bây giờ người ta đều dùng công nghệ cao rồi, ông nhất định sẽ lỗ vốn.

Trước những lời khuyên giải của mọi người xung quanh.

Ông ta không nghe theo.

Mấy người biết cái gì.

Nhưng bây giờ... Ông ta đã vô cùng ân hận rồi. Sớm biết thế thì đã nghe lời người khác nói rồi, để đến giờ một đơn cũng không bán được. Hơn nữa, chi phí hao hụt mà ông ta in tờ rơi phát quảng cáo đều không có thu hồi lại được.

"Haiz!"

Lưu Lão Hán cúi đầu, châm một tẩu thuốc lá, trong lòng suy nghĩ hiện tại không ổn, cứ về nhà nghiêm túc trồng trọt, không nghĩ tới mấy thứ đồ này nữa.

Đột nhiên.

Ông ta phát hiện có đôi chân người dừng lại trước gian hàng của mình.

Ngẩng đầu nhìn lên.

"Thật xinh đẹp."

Đừng khi dễ ông ta già rồi, nhưng nhu cầu theo đuổi cái đẹp từ trước giờ đều chưa từng bị hao hụt mất. Lúc em gái ma thần xuất hiện trong hẻm, trong chớp mắt đã thu hút chín mươi chín phần trăm ánh mắt của đàn ông rồi, còn một phần trăm còn lại là người mù chân chính, không thấy đường.

Rất nhanh sau đó.

Lưu Lão Hán kịp thời phản ứng: "Cô gái, cần thứ gì?"

"Tôi cần cái này, chỗ này của ông ngoại trừ cái này, còn có cái khác sao?" Em gái ma thần chỉ vào tờ quảng cáo nói.

Lúc này, Lưu Lão Hán thật sự rất kích động. Từ lúc mở gian hàng buôn bán cho tới giờ có rất nhiều người hỏi nhưng không có mua, đều nói thứ đồ của tôi là lạc hậu, ai còn dùng chứ.

Lưu Lão Hán cầm một bao hàng mẫu nói: "Cô gái, tôi giải thích cho cô một chút, đây là kết tinh từ trí tuệ của người xưa, không biết có bao nhiêu anh hùng hảo hán đều đã bại dưới thuốc mê này."

"Không dám nói nhiều lời, chỉ cần một lượng nhỏ xíu thôi thì dù là voi lớn cũng có thể hôn mê."

Em gái ma thần im lặng suy nghĩ, uống rượu không có tác dụng, vậy chỉ có thể thử dùng thuốc mê một lần. Nhưng mà tên loài người đó rất kì quái, một ít thuốc mê chưa chắc đã có tác dụng.

"Tôi lấy hết."

Đã làm thì phải làm cho tới, mang đống thuốc này đi tinh luyện, nhất định phải làm mọi thứ đều thật hoàn hảo mới được.

"Cô gái, tôi nói cho cô hay nha, thứ này... Hả, cô nói cái gì, lấy hết?"

Lưu Lão Hán vừa định mở miệng tiếp tục ra sức chào hàng, dù sao cũng đã rất lâu rồi không có bán được thứ gì.

Nghe thấy khách hàng nói lời này.

Ánh mắt ông ta sáng bừng lên.

Khách hàng lớn, thật sự là khách hàng lớn, chẳng lẽ lúc này đây mình thật sự có thể phất lên sao?

"Đúng vậy, lấy hết." Em gái ma thần nói.

Nghe được lời này, Lưu Lão Hán kích động sắp khóc ròng. Bao lâu rồi, đã quên mất bao lâu rồi, cuối cùng khách hàng lớn cũng đã tới. Nếu như không phải xung quanh đang có rất nhiều người, ông ta thật sự sẽ khóc.

Cũng không lâu lắm.

Em gái ma thần mang một bịch lớn thuốc mê rời khỏi con hẻm nhỏ.

Lưu Lão Hán cúi đầu đếm tiền.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.

"Ông Lưu, chúc mừng ông khởi đầu thuận lợi nha."

"Cám ơn nhé."

"Bán nhiều như vậy, chi bằng mời bọn tôi một bữa đi."

"Cút xéo."

Lưu Lão Hán thu dọn gian hàng, hiện tại ông ta muốn đi nhậu một bữa cho thỏa thích. Hơn nữa, em gái ma thần mua hết tất cả thuốc mê khiến ông ta càng thêm tin tưởng vào thứ kết tinh của người xưa này.

Trước đây không bán được.

Chỉ là không gặp được người am hiểu mặt hàng này mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận