Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 108: Bọn Ta Biết Tâm Ý Của Ngươi

Bọn Ta Biết Tâm Ý Của Ngươi

Lâm Phàm rất sợ, cũng rất tự trách, rõ ràng ban nãy hắn đã khống chế lực độ ra quyền của tay phải rồi, sao đối phương lại chảy máu? Không phải y đã nói hắn cứ đấm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra sao, nhưng vì cái gì y lại hôn mê nằm đó, còn sắp chết nữa?

Lão Trương trông thấy Lâm Phàm khổ sở bứt tóc thì tâm tình cũng sa sút hẳn, ông vội an ủi bạn mình:

"Ngươi đừng lo, ta sẽ cứu sống y, ta nhất định sẽ cố hết sức, tin tưởng ta."

Vừa dứt lời, Trương lão đầu liền lấy bảo bối mà ông giấu trong ngực áo ra, ngồi xổm xuống bên người Lưu Khải.

Thần tình nghiêm túc mà chăm chú nắm vuốt một cây ngân châm.

Ông quan sát rất cẩn thận, phát hiện mục tiêu chướng mắt khó coi liền nhanh chuẩn hung ác hạ châm xuống.

Châm thứ nhất!

Lâm Phàm đứng ở một bên, vẫn đang lâm vào tự trách.

Tuy nói hắn là bệnh nhân tâm thần, nhưng hắn cũng rất hiểu chuyện, xưa nay luôn thật tâm thật lòng đối với người nguyện ý cùng mình kết giao bằng hữu, chưa từng có ý sẽ làm tổn thương bọn họ.

Lâm Phàm thật lòng rất tin tưởng bằng hữu.

Bằng hữu đã nói không có việc gì, còn quan tâm hỏi thăm, dặn dò Lâm Phàm phải cẩn thận tay của mình khiến hắn thấy rất ấm áp.

Tuy nhiên lại không nghĩ tới. . .

Tình huống của Lưu Khải bây giờ là điều mà hắn hoàn toàn không nguyện ý thấy nó xảy ra.

Châm thứ hai!

Lão Trương rất nhập thần, có mấy giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương của ông, chưa bao giờ ông ta cảm thấy mình phải hao tâm tổn sức tới như vậy, gần như mỗi một châm mà ông thi triển đều là một lần ông đào hết ruột gan ra để làm.

Châm thứ ba!

Châm thứ tư!

Châm thứ năm!

....

Châm thứ mười!

Một già một trẻ bên này vẫn đang tiếp tục ra sức “cứu chữa” cho Lưu Khải.

Mà ở đằng xa, trên hành lang dẫn ra bãi cỏ.

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù vui vẻ cười bảo: "Hách viện trưởng, ngài nhìn lứa học viên đợt này đi, ta thấy bọn họ đều là những đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhất là chàng trai mà ngài vừa mới hỏi ta, ta thấy biểu hiện của y rất được, ngài nhìn xem, vì muốn xoa dịu tinh thần cho các bệnh nhân ở đây mà y ra sức chưa kìa."

“Mới rồi ta không để ý, sao đứa trẻ kia lại nằm đằng đó?” Hách viện trưởng giật mình hỏi.

"À, ban nãy Lưu Khải thi triển Kim Cương Bất Hoại đạo thuật, là sở học của Mao Sơn cao viện bọn họ, làm cho da thịt toàn thân cứng rắn tựa như đá tảng."

"Sau đấy y đứng yên cho hai người bệnh tâm thần kia đấm một quyền vô người mình, tới khi cậu trai trẻ kia đấm một cái thì y liền chủ động bay rớt ra ngoài, ha ha ha, thật sự là có ý tứ a."

"Ồ, ngài đang gọi điện thoại cho ai vậy?"

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù tò mò nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng của Hách viện trưởng.

Mà Hách viện trưởng lúc này đang thuần thục bấm điện thoại.

Động tác quen thuộc đến độ làm cho người ta cũng phải xót xa.

Ông đã phải chịu quá đủ loại chuyện tra tấn như vậy rồi.

"Thanh. . ."

"Không cần phải nói, chúng ta đã biết, hiện tại xe đang chạy đến rồi."

"Cúp máy đây, chúng ta đang lái xe."

Hách viện trưởng vừa nói được mỗi một chữ 'Thanh', đối phương liền cắt ngang lời ông. Đối với bọn họ, số điện thoại này thật sự là quá quen thuộc, chỉ cần điện báo biểu hiện dòng chữ 'Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn' thì không cần phải nhiều lời, cũng không cần nghe nhiều, cứ trực tiếp điều xe cứu thương tới là được.

Hách viện trưởng cúp máy xong liền vội vã chạy tới chỗ mấy người Lâm Phàm.

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù thấy vậy liền nhíu mày, cảm giác kỳ quái, cũng vội đi theo Hách viện trưởng ra bãi cỏ, trong lòng thầm nghĩ chuyện này thì có cái gì phải khẩn trương, chỉ là chơi đùa thôi mà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện được, không lẽ ngài thật sự cho rằng sinh viên tốt nghiệp từ tứ đại học viện chúng ta rất yếu ớt sao?

À không, có khi là Hách viện trưởng đang sốt ruột vì lo lắng cho hai bệnh nhân tâm thần kia, có lẽ ngài ấy sợ tay bọn họ bị đau. Ừm, chắc chắn là như vậy! Dù sao thì môn công pháp của Mao Sơn cao viện hắn cũng biết rõ, thi triển xong thì cả người thật sự cứng rắn hệt như tảng đá.

...

Châm thứ mười ba rơi xuống.

Hô!

Lưu Khải vốn dĩ đã lâm vào trạng thái mất đi hô hấp trong tích tắc, nay đột nhiên hít vào một hơi.

"Cứu về rồi, ta cứu về rồi, ngươi không cần tự trách, y sẽ không chết." Trương lão đầu lau mồ hôi đang tứa ra trên trán, vui vẻ reo lên.

Lâm Phàm kinh hỉ, "Thật sao?"

"Ừm, thật." Trương lão đầu khẳng định.

"Ta hứa, từ nay về sau sẽ không bao giờ đánh bằng hữu lần nào nữa." Lâm Phàm siết chặt nắm đấm, kiên định thề với lòng. Nếu như còn có lần sau, hắn nhất định sẽ chém cái tay này xuống.

Đúng lúc ấy.

Hách viện trưởng vội vã đi tới, nhìn thấy một màn trước mắt thì không buồn hỏi han gì, có điều ánh mắt ông hiện rõ vẻ thương hại người thanh niên đang nằm dưới đất.

Nhưng nhân viên công tác của bộ môn đặc thù thì lại không thể bình tĩnh như vậy, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘hiện trường’ đầy máu, vội vàng thét lên:

"Bác sĩ. . . Mau mời bác sĩ tới đây."

"Không, không phải, sinh viên Y gia cao viện đâu, mau đến cứu người đi."

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Một chiếc xe cứu thương thuần thục đỗ cái xịch trước lối vào sảnh bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Bác sĩ cùng y tá nhanh nhẹn đẩy băng ca cứu thương xuống, chạy như bay vào trong.

"Người bệnh ở đâu?"

Câu hỏi quen thuộc, hoàn cảnh cũng quen thuộc, hành động vận chuyển băng ca lại càng quen thuộc nốt, thế nhưng thói quen nhận diện người bệnh đã cải biến, trước đây bệnh nhân tương đối cố định, chỉ có một già một trẻ kia mà thôi. Nhưng bây giờ người bệnh ở bệnh viện Thanh Sơn này thỉnh thoảng lại thay đổi, lâu lâu sẽ rót vào máu mới cho bệnh viện đa khoa bên bọn họ.

"Người bệnh này. . ."

Bác sĩ trông thấy tình huống của Lưu Khải thì khẽ thở dài một hơi, ở trên người y nhẹ nhàng nhấn nhấn, không sai, xương cốt đứt gãy rất lợi hại, nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được. Dấu vết bị đấm ngay ổ bụng trông rất rõ ràng, đây chính là vết thương trí mạng, cú đấm có lực lượng kinh người đã làm gãy xương cốt lồng ngực, tuy rằng chưa chụp X-quang thì chưa thể biết được vấn đề cụ thể bên trong là thế nào, nhưng nhìn tình huống hiện tại của Lưu Khải thì bác sĩ đoán chắc là y bị xuất huyết bên trong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận