Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 621: Độc Nhãn Nam: Vậy cứ để tôi làm anh cả đi (2)

Thật sự không thể chịu đựng nổi.

Nhưng mà không còn cách nào khác.

Thực lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ.

Hơn nữa, đây cũng là chuyện khiến bọn họ lo lắng nhất.

Người tiên phong đã lợi hại như này rồi, người ở phía sau sẽ còn lợi hại như thế nào nữa?

Đây là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bởi thế.

Cảm giác của bọn họ lúc này chính là chịu nhục.

Bắc Đào nói: "Có thể gia nhập nhà họ Mục, là niềm vinh hạnh của chúng tôi."

Với tình huống hiện tại thì nhất định phải nói lời hay ý đẹp, tâng bốc đối phương nở mũi lên. Hơn nữa, Bắc Đào cũng rất mong đợi xem thử rốt cuộc nhà họ Mục là như thế nào, thật sự mạnh mẽ như vậy sao?

Nghe Mục Hạo nói mấy lời đó, Bắc Đào lại có cảm giác bọn họ rất nhỏ bé, giống như chỉ là một hạt bụi ở trong vũ trụ này. Mà không, đến cả bụi cũng không tới.

Ngày 18 tháng 6.

Trời trong xanh.

Độc Nhãn Nam đã tới bên ngoài ký túc xá từ sớm, lúc chuẩn bị gõ cửa lại thấy Lưu Ảnh hoang mang, hoảng loạn xách theo áo mà chạy ra ngoài.

"Cậu."

Độc Nhãn Nam thấy người kia ngực trần không mặc áo lại có chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Ảnh dường như đang chịu đựng nỗi khiếp sợ nào đó, chỉ lúng túng cười với ông ta một cái rồi khoác áo khổ não chạy đi.

"Kì lạ."

Ông ta lắc đầu, không hiểu hành động của Lưu Ảnh, sau đó bèn đi thẳng vào trong phòng.

Bên trong phòng.

Lâm Phàm đang luộc trứng gà.

Ông Trương ngồi bên giường mặc quần áo, lúc nhìn thấy Độc Nhãn Nam tới lại mỉm cười chào hỏi. Hơn nữa ở trên giường của ông ta còn có thêm một người nữa, chính là Ngô Thắng mà hôm qua đã gặp.

Ông ta tới đây vào sáng sớm mục đích không phải để nói chuyện phiếm với đám người của Lâm Phàm, mà là lo ngại sau khi tỉnh lại, Ngô Thắng biết được mình bị lừa sẽ thẹn quá hóa giận, nảy sinh hiểu lầm với loài người.

Đối phương tới từ vũ trụ.

Có thể thấu tình đạt lý mà nói với bọn họ những lời này, chứng tỏ đối phương rất tốt, thật sự nhất định không thể vì chuyện này mà để xảy ra mâu thuẫn.

Dù sao.

Người mà cậu tin tưởng chính là hai bệnh nhân tâm thần, người khác không biết chứ tôi lại có thể không biết sao.

"Sao ông lại tới đây?" Lâm Phàm hỏi, sau đó đưa một quả trứng gà đã luộc chín cho ông ta nói: "Vừa mới luộc xong, thử một quả đi, mùi vị rất ngon."

Độc Nhãn Nam không từ chối.

Đồ của bệnh nhân tâm thần đưa cho, dù có ăn được hay không thì đều phải nhận lấy. Nếu như bạn không nhận, vậy muốn tiếp tục bàn luận sâu hơn về chủ đề này quả thật sẽ phải mất một khoảng thời gian.

Độc Nhãn Nam nói: "Qua đây xem một chút, cậu ta thế nào rồi?"

"Rất tốt, ngủ rất say." Lâm Phàm bóc vỏ trứng gà, há miệng đớp lấy một quả.

Tà Vật Công Kê nhìn thấy mà đau lòng.

Với mỗi một quả trứng gà đó nó đều có cảm tình, đều là con của nó đó. Mặc dù còn chưa có thành hình nhưng mà bàn dưới góc độ sinh học mà nói thì cũng coi như là một nửa rồi.

Độc Nhãn Nam đứng ở đó nhìn kỹ Ngô Thắng, hô hấp đều đặn, vẫn còn hơi thở, ngực phập phồng chứng tỏ đối phương vẫn đang sống sót. Miễn còn sống là tốt rồi, ông ta chỉ sợ là đối phương bị đùa chết mất.

Dựa theo tình huống thông thường, cộng thêm trải nghiệm của bản thân ông ta, sau khi bị ông Trương châm cứu thì đều là qua hôm sau sẽ tỉnh lại, ngó xem thời gian cũng nên tỉnh rồi mới đúng.

Hmm hmm!

m thanh kỳ quái truyền tới.

Đây là âm thanh kỳ quái khi có một người muốn tỉnh dậy.

Mí mắt của Ngô Thắng có hơi chớp, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt hơi mơ màng, thật giống như một người đã ngất đi một khoảng thời gian rất dài, trong đầu có chút trống rỗng, có rất nhiều chuyện không nhớ được.

"Tôi..."

Anh ta muốn nói chuyện nhưng đầu rất khó chịu, cần có thời gian trấn tĩnh, giảm áp lực trong đầu lại.

"Chuyện có hơi nghiêm trọng nha." Độc Nhãn Nam nói thầm, xem xét tình hình của đối phương một chút. Lúc trước sau khi ông ta tỉnh lại, tuy là có hơi lơ mơ nhưng cũng không có giống như đối phương bây giờ.

Dĩ nhiên là ông ta bị ông Trương châm cứu, sớm đã gây ra ảnh hưởng rất lớn rồi.

Sau đó.

Độc Nhãn Nam đi tới bên giường chỗ của Ngô Thắng, trầm giọng nói: "Thật ra tôi có chuyện chưa có nói với cậu, nhưng cậu..."

Ngay lúc ông ta đang chuẩn bị dụ dỗ đối phương.

Vừa mới nói được một nửa.

Ngô Thắng đã giơ tay lên chặn ngang lời của Độc Nhãn Nam. Với anh ta mà nói thì như thế là rất ồn, giống như tiếng muỗi ù ù bên tai vậy.

Độc Nhãn Nam nhìn thấy, vẻ mặt của Ngô Thắng nhìn về phía ông Trương có gì đó sai sai.

Không hay rồi.

Quả nhiên chính là nghẹn quá hóa giận mà.

Anh ta bị ông Trương châm cứu tới ngất đi, nhất định là đang rất khó chịu trong lòng. Hoặc là nói, hiện tại anh ta phát hiện mình bị trêu chọc nên có ý nghĩ muốn giết ông Trương, sau khi tỉnh lại lập tức muốn trút nỗi oán hận trong lòng.

Haiz!

Hối hận muộn màng.

Nếu biết trước tình hình sẽ như thế thì trước đó đã nói thẳng chuyện này ra rồi, cho dù đắc tội với ông Trương cũng không sao, chí ít thì không xảy ra tình huống như hiện tại.

Độc Nhãn Nam không nói gì.

Mà quan sát tình trạng của Ngô Thắng, rất muốn hỏi anh ta rằng chân cậu không nhúc nhích được hay là tay? Hay là nửa cơ thể đều không nhúc nhích được?

Chỉ cần đối phương có biểu hiện mất bình tĩnh nào đó thì ông ta sẽ lập tức trấn an.

Đừng căng thẳng.

Đừng sợ.

Những chuyện này tôi đều đã trải nghiệm qua rồi, là tình trạng rất bình thường. Chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được, đừng bao giờ ghim trong lòng.

Ông ta lẳng lặng chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận