Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1250: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (4)

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (4)

"Nếu như chiến đấu, vậy thì phải hoàn toàn dốc sức chiến đấu một lần, cuộc chiến tinh thần xem như chém giết đối phương, nhưng đối với cơ thể không có bất cứ vấn đề gì, một lát nữa chúng ta phân sống chết, là có thể phân thắng bại."

Ông ta đã làm tốt việc chuẩn bị rồi, ngoài miệng thì cùng anh cười hì hì, nhưng thực chất rất muốn đánh anh, chắc chắn phải lưu lại ấn tượng sâu đậm cho anh mới được.

"Thần kỳ như vậy?" Lâm Phàm kinh ngạc nói.

Minh cười nói: "Đương nhiên rất thần kỳ."

Độc Nhãn Nam nghe được Minh nói những lời này, cũng muốn học được loại năng lực như vậy, nếu như truyền ra trong cục đặc biệt, chắc chắn có trợ giúp rất lớn cho các học viên.

Chỉ là... Ông ta biết đối phương chắc chắn sẽ không nói.

Ài!

Quả nhiên vẫn là hiểu biết quá ít.

Chênh lệch giữa người và người, sao có thể khổng lồ đến mức này?

"Mời!"

"Mời!"

Hai người đồng thời đứng dậy.

"Để tôi dẫn dắt, không cần khẩn trương."

Minh nâng tay, một nguồn lực lượng trong cõi U Minh bao phủ Lâm Phàm.

Người bên ngoài đứng xem, lai thấy không có bất kỳ biến hóa gì.

Bọn họ cứ đứng ở đó, không nhúc nhích.

Có lẽ trừ người trong cuộc, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không gian tinh thần.

"Thật thần kỳ." Lâm Phàm nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn là nơi vừa rồi, chỉ là không thấy bọn người ông Trương đâu cả.

Bóng dáng của Minh xuất hiện, chậm rãi nói: "Đây là không gian tinh thần, thuộc về một loại không gian thứ nguyên khác, ở nơi này chiến đấu sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bên ngoài, dù là ở chỗ này chết đi, cũng sẽ không có chuyện gì quá lớn."

Lúc trước còn nói không có bất kỳ vấn đề gì.

Bây giờ lại nói không có chuyện gì quá lớn.

Chuyển biến có hơi nhanh.

Nếu như là người khác nghe được lời này, chắc chắn sẽ nhíu mày, dù sao ý tứ trong lời nói của đối phương, có vấn đề.

Thế nhưng thật đáng tiếc.

Lời này của ông ta nói với Lâm Phàm, cũng chẳng khác gì chưa nói.

Nếu có thể chú ý tới những chi tiết này.

Cũng sẽ không sống ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

"Ý của ông chính là không cần nương tay sao?" Lâm Phàm hỏi, anh chiến đấu với người khác, thường thường đều phải khống chế lực đạo của mình, sợ nhất chính là một quyền nổ chết đối phương.

Rõ ràng chỉ là luận bàn mà thôi.

Không phải là cái loại đấu ngươi sống ta chết.

"Đúng vậy."

"Được, nếu quả thật là như vậy, tôi đây không cần nương tay rồi."

Minh mỉm cười.

Dáng vẻ tươi cười rất dối trá, cho người ta cảm giác có âm mưu đen tối.

Ông ta rất muốn cười, không nghĩ tới sẽ có người tự tin như vậy.

Cũng tốt.

Càng tự tin, đợi lát nữa đánh nhau, giẫm lên càng đau.

Đây là đạo lý nghìn năm không thay đổi.

Đã từng, có rất nhiều thiên chi kiêu tử ỷ vào cơ duyên của người khác mà đỏ mắt, ở trước mặt ông ta nhảy tới nhảy lui, trực tiếp bị một bàn tay của ông ta trấn áp, cho dù có chỗ dựa thì có thể thế nào, ta đây cũng có thể mở một con đường máu, tiêu dao thế gian.

"Xem ra cậu rất tự tin đối với thực lực của mình." Trước khi chiến đấu Minh hỏi thăm, chỉ là thư giãn tâm trạng một chút mà thôi, ông ta mặc kệ Lâm Phàm mạnh bao nhiêu, đều vô dụng, chờ ông ta thăm dò rõ ràng nội tình của anh rồi, hết thảy đều kết thúc.

Lâm Phàm nói: "Cũng được, đối với thực lực của mình tôi cũng có chút hiểu biết, khả năng không phải là lợi hại nhất, nhưng tôi rất mạnh, từ trước đến giờ, tôi chưa có đối thủ nào."

"À, ý của cậu là tôi có thể trở thành đối thủ của cậu, là bởi vì tôi ở trong mắt cậu rất mạnh?" Minh hỏi

Nghe được lời nói này.

Lâm Phàm rơi vào trầm tư, giống như đang thật sự suy nghĩ câu trả lời.

"Không thể nói như vậy, chủ yếu là tôi đã rất lâu rồi không gặp được cường giả, mà cường giả duy nhất tôi gặp trong thời gian này chính là ông, rất muốn giao thủ với ông."

Minh cúi đầu, miệng nhếch lên, dáng vẻ tươi cười có hơi khinh thường, nhưng ông ta vẫn nín cười, tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng nói chuyện với Lâm Phàm.

"Thật sao, thật đúng là làm người ta phải chờ mong."

Lâm Phàm gật đầu: "Tôi cũng rất chờ mong trận chiến này."

Nói tới nói lui.

Chơi thì chơi.

Mặc dù vậy ông ta vẫn rất nghiêm túc, người trước mặt này ngoài miệng thì như vậy, nhưng chính xác có một thực lực đáng gờm, muốn đơn giản giẫm lên, chắc chắn không có khả năng, nếu không cũng sẽ không có chuyện ông ta dùng nước trà tiếp đãi bọn họ.

Lập tức.

Thiên Chi Khải, Hỗn Độn Thương cùng nhau xuất hiện.

Đây đều là binh khí sở trường nhất của Minh, có được uy lực hủy diệt thiên địa, mà so sánh với bảo tháp lúc trước, cũng không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, có thể nói hủy diệt một đám liên can cũng không thành vấn đề.

Nếu như thứ Phạm Cổ mượn dùng là Hỗn Độn Thương, một thương này đánh xuống, không dám nhiều lời, coi như hôm nay đều có thể đâm cho đổ máu.

"Rất đẹp." Lâm Phàm sợ hãi thán phục, áo giáp xuất hiện trên không trung loảng xoảng dán lên trên người Minh, tổng thể tạo nên khí thế thẳng tắp, cũng không biết kinh người đến mức nào.

Anh cũng muốn có được áo giáp đẹp như vậy.

Minh nhìn Thiên Chi Khải và Hỗn Độn Thương hài lòng gật đầu, đều là hư ảnh ngưng tụ thành, nhưng ở trong không gian tinh thần, đây đều là tồn tại chân thực, uy lực và chân thực không có gì khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận