Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 244: Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi (2)

“Ông chủ, ông đừng lo, chúng tôi thực sự là những người thợ chuyên nghiệp, chúng tôi cam kết về chất lượng ống thoát nước, trước khi có kết quả ông có thể nghi ngờ năng lực của chúng tôi nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của chúng tôi.”

Chu Hổ muốn phô trương quyền lực của đại ca nhưng nghĩ một lát lại thôi, vì nếu ông chủ cảm thấy khó chịu mà bảo họ cút ra ngoài thì vụ làm ăn đầu tiên này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Bây giờ họ không chỉ nuôi sống bản thân mà còn phải nuôi sống thêm một người nữa, người mà đang đợi họ trong xe đó.

Vương Nhị Đản nói: “Ông chủ, ông có quen biết Tiền Tiểu Bảo không?”

“Tiền Tiểu Bảo, cái tên nghe quen quá, à, ý cậu có phải Tiền Tiểu Bảo, con trai của người giàu có nhất đấy không?” Người đàn ông trung niên vô cùng ngạc nhiên và hỏi lại, điều này khiến ông ta có chút kinh ngạc, lẽ nào bọn họ quen biết nhau sao?

Ông ta đoán đúng rồi.

Không những họ quen biết, mà họ đã từng bắt cóc anh ta.

Chỉ là muốn hỏi xem ông ta có cảm thấy bất ngờ hay không thôi.

Vương Nhị Đản nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông ta thì đoán ngay ra ông ta biết rất rõ về vị thế và năng lực của Tiền Tiểu Bảo. Một người đã từng được đào tạo qua trình độ cao đẳng như anh ta hoàn toàn có thể nói rõ với đại ca rằng, hãy xem biểu hiện của tôi đã, chúng tôi cũng đã từng nhận các công trình lớn có kinh nghiệm, năng lực, tuyệt đối không thể so sánh chúng tôi với người bình thường được.

“Đúng là anh ấy, đường cống nhà họ chính là do chúng tôi dọn dẹp và sau đó chúng tôi nhận được rất nhiều lời khen ngợi, con trai nhà giàu bậc nhất cũng phải khen chúng tôi làm rất tốt kia mà, ông chủ còn có thể không yên tâm sao?”

Anh ta bị chính đầu óc sáng suốt của mình làm cho kinh ngạc.

Ai mà có thể ngờ rằng anh ta lại có ý định bắt cóc con nhà đại gia đó lần nữa, thật tình cờ, họ lại dấn thân vào ngành làm sạch đường ống thoát nước, tìm được cơ hội làm giàu và yên tâm kiếm sống như vậy.

“Được rồi, tôi tin các cậu, tiền công thì tính thế nào?”

Vương Nhị Đản đáp: “Chúng tôi chỉ làm hàng chất lượng cao, chúng tôi không nhận những khách hàng bình thường đến kinh doanh, con trai nhà giàu bậc nhất ban đầu trả tiền công cho chúng tôi là hai vạn nhân dân tệ, và ông chủ là vị khách thứ hai của của chúng tôi, vì vậy chúng tôi giảm giá một nửa, ông chủ trả chúng tôi một vạn nhân dân tệ tiền công. Vậy là được rồi.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền xua tay, khiến họ cho rằng ông ta đang chê đắt, nhưng khi họ nghĩ về số tiền đó thì quả thực cũng hơi đắt thật. Mặc dù công việc có bẩn thỉu và mệt mỏi thật, nhưng không hề đòi hỏi trình độ kỹ thuật gì trong đó cả. Thực sự thì giảm xuống một chút cũng không sao cả, ví dụ như năm nghìn tệ cũng có thể chấp nhận được rồi.

Chỉ là câu nói tiếp theo của ông chủ, khiến họ suýt quỳ lạy và tung hô ông chủ muôn năm.

“Tôi cũng trả các cậu hai vạn.”

Những người bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của người giàu. Suy nghĩ của người đàn ông trung niên rất đơn giản, ông ta đâu có thiếu một vạn tệ kia?

Vì tiếng tăm mới là thứ ông ta đang thiếu.

Mặc dù ông ta không phải con của người giàu bậc nhất, nhưng ông ta có trái tim của người giàu nhất. Và ông ta nhất định sẽ làm từ những việc nhỏ nhất để bắt kịp người giàu bậc nhất kia.

“Cảm ơn ông chủ.”

“Ông chủ có thể yên tâm rằng tác phẩm của chúng tôi nhất định sẽ đẹp mỹ mãn.”

Người đàn ông trung niên xua tay và rời đi lập tức, ông ta cần đợi đến khi hoàn thành mới nghiệm thu.

Họ nhìn xung quanh và sau khi chắc chắn rằng không có ai ở đó nữa thì họ mới mở cốp dự phòng xe van ra: “Cách Cách Vu, mau làm việc đi thôi.”

Kể từ khi nhận nuôi Cách Cách Vu ở trong nhà máy bỏ hoang.

Họ cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng đạt tới đỉnh cao.

Ban đầu họ muốn nuôi con tinh tinh này để đi phối giống hoặc đi biểu diễn xiếc kiếm tiền.

Nào ngờ đâu, con tinh tinh này lại nhiều tài đến thế, nó có thể nấu cơm, có thể làm ấm giường, và lại vô cùng khỏe mạnh.

Sau một cuộc trao đổi ngắn.

Từ tiếng kêu của con tinh tinh này, họ đã biết được tên của nó.

Cách Cách Vu.

Trong ống cống u tối, một luồng ánh sáng chiếu vào.

Tất cả bọn họ đều đang đội mũ bảo hộ, trên mũ không có đèn pin nhỏ, mà chỉ nhờ vào nguồn ánh sáng nhỏ nhoi le lói này mới có thể nhìn thấy được tình hình xung quanh, thực sự rất bẩn và hôi thối, nhưng may mắn thay là họ có đeo khẩu trang, nên mùi vị ấy đã hòa dịu được phần nào.

Cách Cách Vu đi ở phía trước, cơ thể to lớn của nó đã che chắn hoàn hảo cho Chu Hổ, Vương Nhị Đản ở sau lưng.

“Anh Chu, em thật sự không ngờ rằng việc làm ăn của chúng ta lại tốt như vậy.”

Vương Nhị Đản rất phấn khích, anh ta cảm thấy đường đời như lại một lần nữa bừng sáng trở lại, những tờ tiền đang vẫy tay chào đón anh ta, từ một lần lạc lối, đến nay anh ta đã hoàn toàn dựa vào chính đôi bàn tay của mình mà nỗ lực đi đến thành công, con người trong người anh ta đang thăng hoa.

Châu Hổ nói: “Nhị Đản, cậu gọi tôi là tổng giám đốc Chu, tôi gọi cậu là tổng giám đốc Đản, hiện tại dù sao chúng ta cũng là một công ty chính quy rồi, không thể thiếu chức vụ được, khi nãy tôi mới quan sát khả năng hùng biện đàm phán của cậu, cảm thấy cậu rất có tài năng, sau này việc làm ăn đều giao cho cậu đàm phán đấy.”

Giọng nói vừa dứt.

Cách Cách Vu cùng với mái tóc xanh lè đang đi ở phía trước bỗng thét lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận