Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 746: Anh hai à, không phải là anh đang gạt tôi đấy chứ (3)

Anh hai à, không phải là anh đang gạt tôi đấy chứ (3)

"Tôi tin lời của ông ta, tôi cũng tin rằng Lâm Phàm thật sự có thể nói chuyện với cái cây." Tiểu Bảo phát hiện bọn họ dường như đang nghi ngờ, nóng nảy ngẩng đầu lên, mặt đỏ đến tận cổ, thì thầm nói.

Cậu ta ghét nhất là người khác không tin Lâm Phàm.

Cho dù Lâm Phàm có nói gì.

Cậu ta sẽ luôn lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì, Lâm Phàm là người bạn tốt nhất của cậu ta, cậu ta tin người bạn tốt nhất này không có gì mà không làm được.

Cho dù là fan cuồng thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ông Trương xoa đầu Tiểu Bảo, nói: "Ừ, tôi cũng vậy."

"Gà Mái, mày thì sao?"

Thân là thú cưng của bọn họ, ông Trương hy vọng Gà Mái có thể làm được một điểm này của bọn họ, chỉ có như vậy, chúng ta mới là bạn bè tốt nhất.

"Cục tác!"

Gà Mái ngẩng đầu quát to.

Dù sao cũng không có ai nghe hiểu ý của nó.

Ý của nó rất rõ ràng, ta tin cái đầu ngươi ấy, ta không giống với các ngươi, đám fan cuồng các ngươi thật là đáng sợ.

Ông Trương vui mừng nói: "Gà Mái, tao biết ngay là mày sẽ theo bọn tao mà."

"Hả?" Tà Vật Công Kê nghe thấy lời này thì lập tức tỏ ra bất an, lời của ông Trương là có ý gì.

Tao biết ngay…

Hay là…

Đến bây giờ ông ta vẫn đang nghi ngờ ta là nội ứng ư?

Nghĩ đến đây, dưới lớp lông dày của Tà Vật Công Kê đã sớm đổ mồ hôi như mưa, bất cẩn quá, rốt cuộc là chỗ nào bị ông già này phát hiện, ngay cả Lâm Phàm còn không phát hiện ra.

Có điều lúc nghe đến phần sau, nó lại thở phào, rõ ràng là biểu hiện vừa rồi khiến cho đối phương rất hài lòng, tin tưởng rằng nó không phải là nội ứng.

Về sau nhất định phải chú ý.

Tuyệt đối không thể xem hai tên này thành loài người ngu xuẩn được, ít nhất là ông già này không hề đơn giản đâu.

Ở chung lâu như vậy, nó đều bị ông Trương lừa gạt.

Quả nhiên.

Người trông càng ngốc nghếch thì lại càng thông minh.

Tà Vật Công Kê từ trước đến giờ vẫn luôn xem ông Trương là người ngu xuẩn nhất, vốn chính là như thế, bởi vì ông Trương thường xuyên biểu hiện ra dáng vẻ như chưa trải sự đời.

Xem ra đấy lại càng dễ dàng làm người ra nảy sinh hiểu lầm.

"Tùng Tùng, mày cũng tin tưởng có phải không?" Tiểu Bảo xoa đầu Tùng Tùng, tò mò hỏi.

Tuy rằng Tùng Tùng vừa mới trở thành con sóc của cậu ta, nhưng cậu ta hy vọng thú cưng của mình cũng có thể tin tưởng bạn bè mình một cách vô điều kiện.

Chỉ số thông minh của Sóc Hai Đuôi cao hơn Tà Vật Công Kê rất nhiều.

Cho dù vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.

Nhưng nó thân là thú cưng, đương nhiên biết rằng muốn sống tốt thì phải dỗ dành người thu nhận mình cho thật tốt.

"Chi chi chít chít…"

Tùng Tùng kêu to.

Không cần biết là gì.

Nó chỉ cần kêu to là được.

"Oa!" Tiểu Bảo vui vẻ ôm chặt lấy Tùng Tùng: "Tao biết Tùng Tùng là tốt nhất."

Sóc Hai Đuôi bị ôm chặt vào trong ngực thè lưỡi ra, suýt chút nữa đã bị Tiểu Bảo bóp chết.

Có cần phải phấn khích như vậy không?

Độc Nhãn Nam tỏ vẻ thấu hiểu với hành vi của mấy người ông Trương, dù sao ông Trương và Lâm Phàm đều đi từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ra, tính cách có hơi hoạt bát, đó là chuyện rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên.

Về phần Tiểu Bảo, ở chung lâu ngày với hai bệnh nhân tâm thần, đó cũng là chuyện có thể hiểu được, dù sao tư duy rất dễ bị thay đổi.

Một khi thay đổi thì rất khó để quay lại.

Đừng hỏi ông ta là làm sao biết được.

Quen biết Hách Nhân nhiều năm như vậy, vẫn phải biết chút kiến thức cơ bản.

Lúc này.

Cuộc trò chuyện giữa Lâm Phàm và cây bồ đề vẫn đang tiếp tục.

Tán gẫu rất hòa hợp.

Tiếp tục nói về những vấn đề sâu sắc hơn.

Lâm Phàm nói với cây bồ đề rằng nó ở trong này nguy hiểm, có nhiều người như hổ rình mồi. Nếu ở trong này thì nhất định sẽ bị người khác lấy được, nếu như có thể, tốt nhất là đổi một nơi khác rồi tiếp tục phát triển.

Cây bồ đề hỏi Lâm Phàm, nơi nào mới là an toàn nhất.

Đối mặt với vấn đề này.

Lâm Phàm suy nghĩ một lát.

Anh ta biết chỗ nào an toàn.

Nhưng có tới hai nơi, cho nên anh ta mới phải suy nghĩ xem rốt cuộc nên trồng ở đâu.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không tồi, bộ phận đặc biệt cũng không tệ.

Nhưng ở Thanh Sơn, cây bồ đề sẽ bị nhiều người nhìn ngó, rất dễ bị người ta hái mất lá cây gì đó, nếu như nảy sinh hiểu lầm, vậy thì không tốt.

Nghĩ trước nghĩ sau.

Lâm Phàm nói: "Không bằng đến chỗ tao ở đi, bên đó rất an toàn."

Cây bồ đề: ?

Anh hai à, không phải là anh đang gạt tôi đấy chứ?

Lâm Phàm rất nghiêm túc mời Cây Bồ Đề.

Anh có thể cảm nhận được Cây Bồ Đề không tệ. Mặc dù nó chỉ là một cái cây, nhưng bản chất lại rất tốt. Nếu nó có thể làm người, có lẽ sẽ là một người bạn rất tốt.

Cây Bồ Đề: Ngươi cho rằng như vậy thật sự tốt sao?

Bất kỳ ai nghe thấy câu hỏi này đều sẽ do dự, vì ý của đối phương chính là từ chối. Nhưng Cây Bồ Đề thật sự phải thất vọng rồi, bởi vì nó gặp phải người không bình thường. Đây là một người có suy nghĩ đơn thuần, tình cảm chân thành, thân thiện với người, được người khác gọi là bệnh nhân tâm thần.

Màn hỏi đáp giữa bọn họ, người ngoài không biết được.

Cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

Nhưng Lâm Phàm rất chân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận