Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 112: Ta Chỉ Mượn Tạm Mà Thôi, Nhất Định Sẽ Trả Lại

Ta Chỉ Mượn Tạm Mà Thôi, Nhất Định Sẽ Trả Lại

Tên người gọi tới vẫn là Độc Nhãn Quái.

Hách viện trưởng nhanh chóng kết nối điện thoại, làm bộ như lúc trước cái gì cũng không có xảy ra.

"Uy!"

"Ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc Lưu Khải đã xảy ra chuyện gì?"

Độc Nhãn Quái tiếp thu giáo huấn rất nhanh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề của Lưu Khải, tránh cho Hách viện trưởng lại kiếm cớ. Gạt tiền hay không chỉ là thứ yếu, ngươi có thể gài bẫy đám hài tử non nớt kia vậy thì đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm.

"Chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi." Hách viện trưởng áy náy nói.

"Rốt cuộc là hiểu lầm kiểu gì? Y còn đang nằm ở bệnh viện, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Thực lực của Lưu Khải là cấp hai, hơn nữa lúc ấy y còn đang thi triển Mao Sơn đạo thuật Kim Cương Bất Hoại, thân thể cứng rắn như tảng đá, vậy mà bệnh nhân tâm thần chỗ ngươi chỉ dùng một quyền đã suýt nữa đánh chết y, ta rất muốn hỏi ngươi, đến cùng là ngươi giấu giếm ta chuyện gì?"

Độc Nhãn Quái kiên quyết muốn biết bí mật mà Hách viện trưởng che giấu, chính bản thân gã đã từng tiếp xúc với hai bệnh nhân của phòng bệnh 666, hiển nhiên gã biết rõ hai người bọn họ thật sự là kẻ điên, nhưng người điên cũng có loại này loại kia, cái điên của bọn họ làm chính gã cũng phải thấy sợ hãi kiêng dè.

"Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi còn không rõ cách làm người của ta hay sao?" Hách viện trưởng thở dài.

"Được lắm, nếu ngươi đã không chịu tiết lộ, vậy thì để ta nói thẳng với ngươi, một già một trẻ chỗ ngươi quả thật không tầm thường, ta rất có hứng thú với bọn họ, nếu như ngươi nguyện ý thì ta muốn mang bọn họ đến bộ môn đặc thù một thời gian."

Độc Nhãn Quái vừa dứt lời, Hách viện trưởng đã hít một ngụm khí, tiếng hít thở dồn dập vang lên.

"Ngươi nói thật chứ?"

Nếu như hai người đang đứng đối diện ở trước mặt nhau, Hách viện trưởng chắc chắn sẽ kích động nắm lấy tay Độc Nhãn Quái, yêu thương cảm kích mà nhìn gã.

Độc Nhãn Quái nói xong cũng tự cảm thấy hình như chân gã lại ẩn ẩn nhói đau, có lẽ gã lại vừa tự đào hố chôn mình rồi.

Độc Nhãn Quái trầm mặc hồi lâu, trong sự hân hoan vui sướng của Hách viện trưởng, gã chậm rãi tạt một xô nước lạnh: "Chậm đã, để ta suy nghĩ lại rồi sẽ bàn với ngươi chuyện này sau."

Trong phòng bệnh 666.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi sóng vai nhau bên giường, quơ quơ bàn chân, hào hứng uống từng ngụm rồi lại từng ngụm sữa đậu nành.

Nhân sinh khoái hoạt đối với bọn họ chính là như thế, vô cùng đơn giản.

"Uống ngon ha?" Lâm Phàm nói.

"Đúng thế." Trương lão đầu tiếp lời.

"Vậy chúng ta uống thêm một hộp nữa đi."

"Để ta đi lấy."

Trương lão đầu thuần thục lấy ra thêm hai hộp sữa đậu nành từ trong ngăn tủ, cắm ống hút vào rồi đưa qua cho Lâm Phàm.

Ở phòng bệnh 666, thứ tiêu tốn nhiều tiền nhất của Hách viện trưởng chính là sữa đậu nành, bởi vì đây là món khoái khẩu của một già một trẻ này.

Uống no căng bụng xong, hai người liền sung sướng nằm dài ra giường, vui vẻ trò chuyện với đối phương.

"Ta muốn ngày mai đi tới bệnh viện thăm Lưu Khải, ngươi có đi với ta không?" Lâm Phàm hỏi.

"Đi chứ." Trương lão đầu đương nhiên muốn cùng đi thăm vị bằng hữu mới quen kia.

Ngoài hành lang, Lý Ngang đang dựa lưng vào tường đối diện với phòng bệnh 666, thỉnh thoảng lại quan sát tình hình bên trong.

Y và Tiểu Trần cùng Tôn Năng là ba hộ lý có trách nhiệm giám thị hành lang ở bệnh viện tâm thần này.

Bình thường đều là y với Tiểu Trần thay phiên phụ trách trông coi phòng bệnh 666, nghĩa là 24/24 đều nhìn bọn hắn chằm chằm.

Không thể để cho bọn hắn làm ra bất kỳ hành vi nguy hiểm nào.

Phần trách nhiệm này rất nặng nề, cũng rất nguy hiểm, đối với phương diện tâm lý yêu cầu rất cao, nguyên bản y đã muốn cự tuyệt, nhưng khi y nghĩ tới việc bệnh viện tâm thần có nhiều hộ lý như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cấp trên đều chọn y.

Y liền biết đây là viện trưởng thể hiện rằng ngài ấy tín nhiệm mình, cũng là cách mà ngài ấy tán thành trình độ chuyên nghiệp của y.

Lý Ngang đưa tay vuốt tóc, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lặng lẽ quan sát tình huống bên trong.

Một già một trẻ kia đang nằm dài trên giường trò chuyện, cũng không biết là đang nói những gì, hiển nhiên y cũng không định tò mò đẩy cửa tiến vào xem xét, chỉ cần hai người bọn họ đừng làm ra bất kỳ động thái nguy hiểm gì là được, còn lại dù họ có mở tiệc ăn mừng nhảy múa loạn xạ trong phòng thì y cũng sẽ không quan tâm.

Trong lúc rảnh rỗi, Lý Ngang lấy điện thoại di động ra, mở trang mạng xã hội lên xem xét.

Y tùy tiện lướt weibo, không có tin tức gì đáng lưu ý, nhưng đột nhiên, có một tấm hình thu hút sự chú ý của Lý Ngang.

Một nữ thần đăng tải tấm ảnh chính mình phát lên vòng bằng hữu. Mỹ nữ đeo kính mát, mái tóc dài buông xõa, bối cảnh sau lưng là bầu trời tràn ngập ánh nắng.

Status của nữ thần chỉ có mấy chữ đơn giản: « Ngày mới vui vẻ »!

Lý Ngang theo bản năng liền thả tim cho nữ thần rồi gõ xuống mấy câu bình luận: « Bởi vì vẻ đẹp của ngươi đã khiến bầu trời thêm sáng màu rực rỡ, ngày mới vui vẻ nhé! » Đính kèm một icon mặt cười híp mắt.

Đây là lời nhận xét chân thành từ tận đáy lòng y. Bởi vì đối với Lý Ngang, hết thảy nữ thần đều có khả năng khiến khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp hơn.

Không bao lâu sau, điện thoại báo hiệu có thông báo mới.

Nữ thần gửi cho y một cái icon mặt thẹn thùng. Chỉ một cái icon đã khiến trái tim Lý Ngang đập bang bang dữ dội, y cảm giác nhân sinh thật là mỹ hảo, Lý Ngang vội vàng click vào tường nhà của nữ thần, chăm chú ngắm nhìn từng bức ảnh mà nàng đã đăng tải lên weibo trước đây.

Du thuyền, xe hơi sang trọng, phòng ăn cao cấp,...

Ánh mắt của y dừng lại rất lâu trên mỗi một bức ảnh của nữ thần, tấm nào y cũng thả xuống một icon mặt cười, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn. Nữ thần có nụ cười rất đẹp, nhất là tấm ảnh mà nàng mặc bikini chụp ở bên cạnh hồ bơi trong khách sạn năm sao kia, phải nói là đẹp tới nỗi khiến y nhịn không được đưa tay bóp mạnh lỗ mũi, y sợ mình kiềm không được sẽ khiến máu mũi chảy ra.

Dưới mỗi bức ảnh của nàng đều có rất nhiều bình luận, hầu hết đều là những lời khen ngợi có cánh.

Đinh đinh!

Nữ thần chủ động gửi cho y một cái tin nhắn.

« Nữ thần: Ngươi có bệnh? »
Bạn cần đăng nhập để bình luận