Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1249: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (3)

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (3)

Độc Nhãn Nam ở một bên chậm rãi thưởng thức trà, trong miệng nhai nhai lá trà, cho dù chỉ là một mảnh lá trà, cũng nhai đến say sưa ngon lành, nghe cuộc nói chuyện giữa Lâm Phàm và đối phương.

Ông ta chỉ muốn nói... Thật sự quá nhiệt tình.

Minh có chút ngây người, cũng không phải bị kinh sợ, mà là ngôn ngữ của đối phương, chung quy cho ông ta một loại cảm giác là lạ, thật giống như có lúc câu thông được, có lúc lại gián đoạn, lời anh nói, cùng lời của ông ta nói, thực chất không cùng một tần sóng với nhau.

"Bỏ đi, cũng không có việc gì lớn."

"Không, tôi có thể nhìn ra, ông có tâm sự rất lớn, thật sự có thể nói với tôi, tôi rất nguyện ý đến giúp đỡ người khác." Biểu cảm của Lâm Phàm rất chân thành, nhìn không ra bất kỳ giả dối nào.

Đây là một người bạn mà tất cả mọi người đều mong muốn có được.

Dù sao ở thời hiện đại này, nhìn thì như một người bạn chân thành, lắm lúc lại đem câu chuyện mà mình nói ra kể cho người khác như một câu chuyện bát quái cho người khác bàn luận.

Ông Trương nói: "Lâm Phàm thật sự rất tốt, ông có chuyện gì có thể nói, tuyệt đối đừng chôn giấu ở trong lòng."

Tà Vật Công Kê đang khó cầm nổi chén trà lên, muốn dùng cánh gà đập hai tên ngu xuẩn này.

Các người là ngốc thật hay giả ngốc vậy?

Không phát hiện ra người ta không có hứng thú đối với các người sao?

Nếu như ta là các người, đã sớm rút lui.

Sẽ không ở lại chỗ này.

"Thật sự không có chuyện gì." Minh nghiêm túc nói.

Ông ta thật sự không có gì muốn nói, vừa mới bắt đầu chỉ là tùy tiện nói vài câu mà thôi, ai biết sẽ bị anh bám riết không buông như vậy.

Im lặng một lúc.

Lâm Phàm thấy đối phương không muốn nói, cũng không truy đuổi nữa, anh thật sự muốn giúp đối phương, không có ý gì khác, nếu đối phương không muốn nói, vậy bỏ đi.

"Xin hỏi, ông ở nơi này bao lâu rồi?" Độc Nhãn Nam dò hỏi.

Ông ta không giống như Lâm Phàm, toàn hỏi những chuyện không quan trọng.

Từ xưa đến nay núi Trường Bạch rất thần bí.

Ông ta nghi ngờ đối phương từ xưa đến nay đều luôn sống ở chỗ này, bởi vì nguyên nhân Tà Vật, không cách nào không chút kiêng kị ra khỏi thành tìm kiếm, cho nên đến bây giờ cũng không biết sự tồn tại của đối phương.

Minh cười nói: "Rất lâu, rất lâu, cụ thể là bao lâu tôi cũng quên mất rồi."

"Ông nói như vậy hình như cũng không khác gì chưa nói." Độc Nhãn Nam oán giận.

Hả?

Minh rất không thích lời nói này của Độc Nhãn Nam, tên nhóc nhỏ yếu như vậy, cũng dám nói những chuyện này với ông ta, thật sự là làm càn, nhưng rất xấu hổ, ông ta không thể bảo vệ uy nghiêm của chính mình.

Nguyên nhân duy nhất chính là... Kẻ trước mắt này.

Hừ!

Ông ta vẫn luôn chú ý tới tên nhóc mà mình không thể nhìn thấu này, kẻ trộm theo dõi ông ta, làm cho ông ta có cảm giác không thoải mái.

"Có vấn đề?" Minh dò hỏi.

Biểu cảm Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Tôi có thể nói chuyện này với ông không?"

"Mời nói?"

"Tôi cảm giác ông rất lợi hại, tôi muốn luận bàn với ông một phen, không phân sống chết, chỉ phân thắng bại."

Dục vọng chiến đấu một lần nữa bốc cháy lên trong lòng Lâm Phàm.

Đã rất lâu rồi anh không giao thủ cùng với cường giả.

Nếu như cứ tiếp tục trì trệ như vậy, anh sợ sẽ lãng quên cảm giác thoải mái lúc trước mất.

Luận bàn?

Minh kinh ngạc, hiển nhiên có chút suy nghĩ, ông ta nhìn không thấu Lâm Phàm, cũng biết Lâm Phàm rất lợi hại, nhưng ông ta thân là bá chủ đã tung hoành khắp nơi, rất ít ai có thể làm cho ông ta bại trận.

Nếu là luận bàn.

Ông ta rõ ràng cũng muốn thử một lần năng lực của Lâm Phàm.

Nếu cuối cùng kết quả kiểm tra xong làm cho ông ta không hài lòng, vậy không thể dùng thái độ như lúc này mà đối đãi nữa, mà tựa như mưa to gió lớn, đánh cho cậu đông tây nam bắc cũng không phân biệt được.

"Được."

Không cần phải cân nhắc nhiều lập tức đồng ý.

Lâm Phàm đứng dậy, ôm quyền nói: "Tự giới thiệu, tại hạ Lâm Phàm, thành viên cục đặc biệt thành phố Duyên Hải, thích uống rượu, trồng trọt, đã có vợ, có bạn bè, thực lực không tệ, am hiểu luận bàn, xin chỉ giáo!"

Minh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Phàm, có chút choáng váng.

Lúc trước chỉ là hoài nghi mà thôi.

Mà bây giờ, ông ta thật sự có cảm giác tên nhóc này có vấn đề, khỏi cần phải bàn cãi, ít nhất là đầu óc có vấn đề.

"Nơi này có hơi đặc thù, với thực lực của tôi và cậu, chỉ cần va chạm nhẹ thôi đã là long trời lở đất, chi bằng ngưng tụ tinh thần đấu một trận, không tổn hại đến thân thể, không tổn hại căn bản, chỉ là tinh thần sẽ bị chấn động mà thôi."

Minh cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ.

Nhất là nơi này, sao có thể bị phá hư, nếu không đối với ông ta mà nói, chắc chắn tổn thất nặng nề.

Ông ta chuẩn bị một cuộc chiến tinh thần, phải giáo huấn thằng nhóc này thật tốt, để lại cho cậu ta ấn tượng khắc sâu trong lòng, cái khác không cần nói nhiều, nhưng phải làm cậu ta biết, ông ta rốt cuộc là sự tồn tại kinh khủng đến mức nào.

Chắc chắn không như anh tưởng tượng.

"Được, nhưng tôi không hiểu ông nói tinh thần là cái gì, nhưng ông đồng ý là tốt rồi." Lâm Phàm nói.

Minh cười, cuộc chiến tinh thần thực chất chính là kéo một sợi tinh thần vào bên trong, cũng có thể gọi là huyễn cảnh, nhưng tuyệt đối không thể để bản thể tiến vào, trong này xem như chém giết đối phương, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá nhiều, nhiều nhất là tinh thần sẽ ngẩn ngơ một thời gian mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận