Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1009: . Ông cụ phải về nhà rút quần áo (2)

Ông chủ nói: “Nhìn thấy thì chưa, nhưng từng nghe nói. Không có lửa làm sao có khói, chắc chắn là đã thật sự xảy ra, thì mới bị người khác truyền được.”

Ông chủ cửa tiệm dụng cụ câu cá cảm thấy Nhân Sâm này có hơi khó xơi.

H Mặc dù tôi có hơi bốc phét, nhưng câu được một con cá mập chắc không quá đáng chứ. “Ông thích không?” Lâm Phàm hỏi ông Trương, anh rất để ý đến ý kiến của ông Trương. Ông Trương nói: “Tôi thích, cậu thích không?”

“Ông thích, tôi cũng thích.” Lâm Phàm nói, sau đó nhìn Nhân Sâm: “Mày thích không?” Nhân Sâm ngẩng đầu nói: “Ý kiến của ta rất quan trọng sao?”

“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn bè, nếu mày cũng thích, tao sẽ mua, nếu mày không thích thì không mua nữa.” Lâm Phàm nói.

Nhân Sâm vô cùng tỉnh ranh, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm ông chủ cửa tiệm dụng cụ câu cá, nghe thấy không, ta là người quyết định cuối cùng, nếu ta không thích thì vụ làm ăn này của ngươi sẽ rất khó thành đấy.

Ông chủ biết, yếu tố quyết định vụ làm ăn này có thành công hay không nằm trên người Nhân Sâm trông bình thường như lại ngang ngược này.

Ông ta cong người đến gần Nhân Sâm. “Anh...”

Lúc ông ta định nịnh hót Nhân Sâm một trận, ông Trương lại kéo tay Lâm Phàm: “Tôi rất thích, mua đi, có được không.”

Lâm Phàm nói: “Được, vậy thì mua.”

Ông chủ nghe thấy câu này, lập tức đứng thẳng người, sự kiêu ngạo quay về, không thèm nhìn lấy Nhân Sâm một cái, nhiệt tình phục vụ Lâm Phàm.

Nhân Sâm không ngờ Lâm Phàm lại ngang ngược xem thường nó, không phải đã nói là tôn trọng sự lựa chọn của nó sao?

Nhân Sâm tức đến nắm chặt lấy lông chim của Tà Vật Công Kê, khiến Gà Mái đau đớn khó nhịn, muốn hất Nhân Sâm xuống. Nếu không phải phân và gỉ mũi của ngươi không tệ, ngươi tưởng ngươi có thể cưỡi trên người Tà Vật Anh Hùng vĩ đại ta sao?

Khách sạn.

Tích!

Điện thoại vang lên tiếng có tin nhắn mới.

Mộ Thanh nhìn thấy tin nhắn, trừng mắt nhìn.

“Tốc độ dùng tiền này thật đáng sợ.”

Nếu cô là vợ của Lâm Phàm, bản thân cô cũng tự nhận, thì cô chắc chắn sẽ gọi điện thoại qua, la hét rằng... Cái tên ăn xài phung phí này, tôi kiếm tiền nuôi gia đình cực khổ biết bao, anh mua cái gì mà một lần tốn mất mười mấy vạn, anh có biết tôi phải đứng trên sân khấu bao nhiêu phút mới có thể có được nhiêu đó tiền không, rất mệt đó.

Ba bộ cần câu đáng sợ như vậy đó.

Ông chủ cửa tiệm dụng cụ câu cá đã thành công bán báu vật trong tiệm mình cho Lâm Phàm.

Thậm chí, ông chủ cửa tiệm dụng cụ câu cá còn rất hối hận.

Sao trước đây ông ta không nghĩ đến việ ột ít dụng cụ câu cá giá cao, nếu có dụng cụ câu cá càng đắt hơn thì chắc chắn có thể bán ra, kiếm bộn một mớ tiền.

Trên cầu bắc qua sông. Lâm Phàm dẫm đám người ông Trương đến đây.

“Câu cá thật sự là một việc thú vị sao?” Ông Trương chưa từng câu cá, tràn đầy mong đợi với hoạt động thế này. Hơn nữa cái cần câu này khiến ông ta có cảm giác rất lợi hại.

Lâm Phàm cười nói: “Đương nhiên rồi, trước đây tôi cũng thấy câu cả chẳng có gì thú vị, nhưng sau đó tôi thấy. thật sự rất thú vị, rất dễ bị nghiện.”

Ông Trương cảm thấy Lâm Phàm nói rất đúng. Ông ta đã nôn nóng muốn thử từ lâu rồi.

Mặc dù Nhân Sâm hơi bất mãn với cách làm của Lâm Phàm, cảm thấy anh không cho nó mặt mũi ở trước mặt ông chủ cửa tiệm dụng cụ câu cá, khiến cho ông chủ đó coi thường nó, khiến nó mất mặt.

Nhưng nể tình Lâm Phàm cũng mua cho nó một bộ cần câu, nó lựa chọn tha thứ cho chủ nhân. Chắc chắn là vì lúc đó chủ nhân không nghe thấy lời của nó, nếu không sẽ không khiến nó mất mặt vậy đâu.

Gắn mồi, chọn nơi câu. Hai người và một Nhân Sâm, còn Tà Vật Công Kê chỉ có cánh, không có tay, nên chỉ có thể trừng mắt nhìn. “Thật là vô vị mà.”

Tà Vật Công Kê thu lại đôi cánh, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó nhìn mặt hồ, thỉnh thoảng có thuyền đi ngang qua. Dần dần, Tà Vật Công Kê im lặng suy nghĩ, nó nhớ đồng bào của mình, nó đã rất lâu không gặp bọn họ. :

“Woa, tôi có cá cắn câu rồi.” Ông Trương kinh ngạc hét lên, sau đó mau chóng nâng cần câu lên, dùng sức hơi mạnh, tốc độ cũng nhanh, rất nhanh con cá đã nổi lên mặt nước, rồi ùng ục một tiếng, trực tiếp thoát khỏi cần câu trốn mất.

Lâm Phàm nói: “Ông Trương, câu cá không thể nôn nóng như vậy. Lúc cá cắn câu, ông phải từ từ, không thể gấp gáp như vậy, nếu không sẽ rất dễ khiến con cá chạy mất. Ông xem... tôi có cá cắn câu rồi, cần phải từ từ thế này”

Ông Trương vô cùng nghiêm túc mà nhìn.

“Sao cậu biết nhiều vậy?”

“Thực ra tôi cũng không biết, đều là do từ tôi từ từ mày mò đấy, đây gọi là kinh nghiệm.” “Nhưng tôi chưa từng thấy cậu câu cá bao giờ.”

“Tôi học từ trong mơ đấy”

“Woa, thật là giỏi.”

Cuộc nói chuyện của Lâm Phàm và ông Trương luôn có rất nhiều chỗ buồn cười, Nhân Sâm và Tà nhìn hai người như đang nhìn đồ ngốc vậy, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, vấn đề quá phức tạp.

Lúc này. Từ phía xa có tiếng động truyền đến. “Dừng tay, dừng tay hết cho tôi.”

“Đang nói các người đấy, nhìn tôi làm gì, mau bỏ cần câu xuống.”

Một ông cụ mặc đồng phục đi đến, trong tay cầm bộ đàm, vừa đi vừa nói câu cá.”

bộ đàm: “Bắt được hai người lén

Lâm Phàm nói: “Xin chào, cho hỏi có chuyện gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận