Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 998 - Khom lưng cúi đầu



Treo điện thoại, Mã Lỗi nhìn Giang Miên Miên, vẻ mặt từ ái nói: “Được, Miên Miên, dượng kêu người đi mua cho cháu. Tí nữa sẽ có người mang đến. Cháu có điện thoại di động rồi thì sau này cháu có thể thường xuyên gọi điện cho cô út của cháu rồi.”Giang Miên Miên nghe xong, liên tục khoát tay: “Dượng út, không cần đâu ạ. Cái này tốn kém cho dượng lắm ạ.”Giang Miên Miên sao cũng không nghĩ tới. Cô chỉ nhìn điện thoại di động trên dượng ấy mấy lần, dượng út cô lại mua cho cô một cái.Mặc dù chỉ là một loại điện thoại đời cũ cồng kềnh không có nhiều chức năng, nhưng cô biết giá trị của điện thoại di động cực kỳ xa xỉ đấy.Một chiếc tốn mười đến hai mươi đồng. Sao cô dám không biết xấu hổ mà đòi được.“Miên Miên, khách khí với dượng út chi.” Mã Lỗi chẳng hề để ý nói.“Miên Miên, nếu dượng út của cháu thật lòng đưa cho cháu, cháu cứ nhận lấy. Nó cũng không phải là đồ vật quý trọng gì.” Giang Trường Phụng cũng vỗ vỗ tay Giang Miên Miên, khuyên nhủ.Giang Miên Miên xem cô út của cô nói vậy, cũng không có tiếp tục từ chối.Cô mỉm cười ngọt ngào với Mã Lỗi: “Cảm ơn dượng út.”Hiện tại Giang Miên Miên thật sự cần một cái di động mang ra ngoài. Bởi vì hiện tại cô đang nghiên cứu cách để chế tạo ra di động nên cần phải có một cái để ngụy trang bên ngoài. Cho đến khi cô thật sự nghiên cứu ra thì nó mới có vẻ không đột ngột.“Ừ, không cần khách sáo. Chúng ta đều là người một nhà.” Mã Lỗi thấy cô không hề từ chối, vừa lòng nói.Có thể là vì thái độ của Mã Lỗi với Giang Miên Miên làm Giang Trường Phụng vừa lòng nên thái độ của Giang Trường Phụng với Mã Lỗi cũng dịu hơn rất nhiều. Chính vì vậy nên bầu không khí trong bữa cơm cũng tương đối hài hòa.Không thể không nói, hiệu suất làm việc của thư ký Mã Lỗi rất cao.Không bao lâu bọn họ cơm nước xong. Điện thoại di động liền đưa tới.“Tới, Miên Miên, cho cháu.” Mã Lỗi tiếp nhận điện thoại di động mới tinh. Ông ấy trực tiếp đưa cho Giang Miên Miên.Giang Miên Miên đầy mặt tươi cười đưa hai tay tiếp nhận, cao hứng nói: “Cảm ơn dượng út.”“Không cần cảm ơn. Cháu cầm chơi đi. Sau này mà có đồ vật yêu thích gì thì cứ việc nói với dượng út. Dượng út đều mua cho cháu.” Mã Lỗi ra tay hào phóng với Giang Miên Miên.Ông ấy nhìn Giang Miên Miên đang ngồi ở trên sô pha đùa nghịch điện thoại di động, chớp mắt cười đề nghị: “Miên Miên, cháu tới Hương Thành lâu như vậy. Cháu còn chưa có đi công viên nước trong thủy cung đi? Bên này có một công viên nước rất lớn trong thủy cung ở Hương Thành, dượng út mang cháu qua đó chơi nha?”Giang Miên Miên nghe vậy, cao hứng gật gật đầu: “Vâng, dượng út, cháu muốn đi chơi.”Giang Trường Phụng thấy Giang Miên Miên muốn đi. Cô ấy lại thấy cả một buổi sáng Mã Lỗi đều khom lưng cúi đầu. Cô ấy cũng biết Ông ấy muốn đền bù cho mình để làm dịu mối quan hệ của hai người.Cô ấy do dự một chút. Cuối cùng cô ấy cũng không có cự tuyệt.“Được, Miên Miên. Vậy cô út và dượng út dẫn cháu đi chơi.” Giang Trường Phụng cười nói.Ba người chuẩn bị tốt, chỉ thu xếp vài thứ đơn giản rồi ra cửa. Nhưng mà bọn họ trăm triệu lần không dự đoán được. Khi bọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị vài phóng viên cầm theo micro và máy quay xông lên vây xung quanh.Thì ra khi Giang Trường Phụng ra cửa đón Giang Miên Miên thì bị bọn họ thấy được. Họ lặng lẽ theo đuôi ở phía sau. Họ nghĩ có thể đào ra tin tức lớn gì không.Giang Trường Phụng nhìn đến những người này Cô ấy theo bản năng liền kéo Giang Miên Miên ra phía sau.Những phóng viên đó chờ ở cửa đã lâu. Bọn họ thấy Mã Lỗi và Giang Trường Phụng cùng nhau dẫn đứa nhỏ ra ngoài. Họ lập tức xoay camera đến.“Giám đốc Mã tổng, vợ giám đốc Mã, chúc hai vị một ngày tốt lành. Tôi có thể hỏi một chút. Đứa bé phía sau hai vị có phải là người thân của hai vị không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận