Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 488. Làm người không thể quá ích kỷ

Giang Trường Hà cau mày nhìn về phía Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, con quát cái gì mà quát, con xem con dọa Nguyên Bân sợ tới mức khóc rồi kìa, cha và bác cả cùng với chú ba của con là anh em ruột, cha nói chuyện này cho họ thì có gì mà không đúng? Chúng ta làm người làm việc, không thể chỉ nghĩ cho bản thân như thế được, như vậy là rất ích kỷ.”
Ông không biết tại sao Chiêu Đệ lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng làm một người cha ông có trách nhiệm phải dạy dỗ con thật tốt, vì thế ông dạy dỗ con gái với giọng điệu nghiêm khắc hiếm thấy: “Anh chị em trong nhà phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau thì mới tốt hơn được, chẳng lẽ con đã quên lúc trước con bị bệnh, là gia đình bác cả cho nhà mình mượn tiền nên cha mẹ mới đưa con đi chữa bệnh được. Còn có, bình thường Tam Nha cũng thường xuyên cho mấy chị em các con đồ ăn ngon, quần áo đẹp, mấy cái đó đều là lòng tốt, không phải là tự nhiên mà cho. Gia đình bác cả giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể vong ân phụ nghĩa!”
“Anh em ruột? Cha, cha là ngốc thật hay là giả vờ vậy? Nhiều năm như vậy, gia đình bác cả là loại người gì chẳng lẽ cha còn không rõ hay sao? Bác cả chính là quỷ keo kiệt tranh thủ giở thủ đoạn, vô tình vô nghĩa, cha coi ông ta là anh em ruột nhưng ông ta cũng không xem cha là anh em, ông ta có nhiều tiền như thế, cho nhà mình một chút ơn huệ nhỏ như vậy thôi mà cha còn nhớ rõ ràng như thế, lại còn mang ơn người ta.”
Nhưng mà Chiêu Đệ đã bị sự nghèo khổ tra tấn đến mức tâm lý vặn vẹo từ lâu một câu cũng không nghe lọt tai: “Nếu bác cả thật sự coi cha là anh em ruột, ông ta chỉ cần nói với Úc Thừa một câu là có thể sắp xếp cho cha vào xưởng vận chuyển rồi, như vậy thì cha sẽ không cần phải vất vả làm việc mỗi ngày cố gắng kiếm điểm công như này! Nhưng cha xem ông ta có nói gì không? Bây giờ chuyện nhân sâm đã bị ông ta biết rồi, nhà mình chắc chắn sẽ bị ông ta ăn hết, tiền bán nhân sâm làm sao có thể đưa cho nhà mình chứ?”
Càng nói lửa giận lại càng bốc lên, tưởng chừng như sắp trào khỏi ra khỏi lồng ngực: “Giang Trường Hải là cái loại ---”
“Bốp!”
Giang Trường Hà thấy Giang Chiêu Đệ càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, thế mà lại còn dám gọi thẳng cả họ tên của Giang Trường Hải, ông tức giận giơ tay tát Chiêu Đệ một cái.
Triệu Tiểu Quyên nhìn thấy ông đánh Chiêu Đệ thì hoảng sợ.
Bà biết rõ sức mạnh của Giang Trường Hà, bà sợ tới mức vội vàng ôm Giang Nguyên Bân che chở trước mặt Chiêu Đệ, sợ ông lại giơ tay đánh con gái nữa.
“Trường Hà, có gì từ từ nói, đừng đánh con mà.”
Giang Trường Hà tuy rằng không nuông chiều con gái như Giang Trường Hải, nhưng mà ông cũng chưa từng đánh các con gái bao giờ.
Chiêu Đệ bị đánh, hai tai cô ta ù đi, đôi mắt trong phút chốc liền đỏ hoe.
Sau khi hét lên một tiếng “Con ghét cha mẹ” thì ôm mặt bỏ chạy ra ngoài.
Mấy người Đại Nha vừa mới nhìn thấy Giang Trường Hà cãi nhau với Chiêu Đệ thì không biết phải làm sao, bây giờ nhìn thấy Chiêu Đệ bị đánh, lại bỏ chạy ra ngoài, đang định đi xem Chiêu Đệ an ủi cô ta một chút.
Nào ngờ mấy cô bé vừa mới bước ra ngoài vài bước đã bị Giang Trường Hà tức giận quát gọi lại: “Mấy đứa quay lại đây cho cha, không được đi tìm nó, để cho nó tỉnh táo lại, sao lại có thể nói trưởng bối của mình như thế chứ.”
Mấy cô bé không dám cãi lại lời của Giang Trường Hà, chỉ lo lắng nhìn thoáng ra bên ngoài, cuối cùng vẫn dừng bước.
“Được rồi, Trường Hà, đừng nóng giận, tính tình của Chiêu Đệ vẫn còn trẻ con, nhất thời không nghĩ ra, anh đừng tức giận.” Triệu Tiểu Quyên nhìn Giang Trường Hà tức giận thở hổn hển, vội vàng an ủi nói.
“Con bé này thật không hiểu chuyện.” Giang Trường Hà giận dữ nói.
Chiêu Đệ ôm khuôn mặt nóng rát chạy đến bờ sông nhỏ giọng khóc một hồi lâu, trong lòng vừa tức giận lại vừa tủi thân.
Cha của cô ta thật không biết điều, chẳng phân biệt được tốt xấu gì cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận