Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1067 - Miệng lưỡi ngọt ngào của Úc Thừa.



Dâu tây vốn không phải hoa quả thuộc mùa này, ông cụ Úc cũng chỉ được chia hai thùng nhỏ.“Ông Úc quá khách sáo rồi, đồ ăn quý giá như vậy mà tặng cho chúng ta không phải hoang phí rồi sao?” Bà cụ vừa nghe là cấp trên chia cho ông Úc, ánh mắt nhìn chỗ hoa quả đó nhất thời mang theo chút kính nể.Đây là những thứ quý giá mà lãnh đạo ở thủ đô mới có thể ăn đó.“Bà Giang, bà nói vậy là không đúng rồi. Hoa quả này là để cho người ăn, tặng cho bà là vinh dự của nó mới đúng.” Miệng lưỡi của Úc Thừa hiếm khi ngọt ngào như vậy.“À à, đúng, Tiểu Thừa nói đúng, vậy thì bà sẽ nhờ phúc của ông Úc nhé.” Bà cụ nghe Úc Thừa nói vậy thì vô cùng vui vẻ, hài lòng gật đầu.“A, Tiểu Thừa, đây lại là cái gì vậy?” Bà cụ thấy trong một cái thùng khác chứa một loại quả hình bầu dục, vừa có màu xanh lá vừa có màu vàng, bà ta tò mò hỏi.“Bà Giang, đây là đu đủ, cũng là một loại hoa quả. Lấy hết hạt màu đen ở bên trong ra rồi ăn phần thịt của nó.” Úc Thừa giải thích tỉ mỉ.“À, hóa ra đây gọi là đu đủ, đúng là được mở mang tầm mắt.” Bà cụ cầm một quả đu đủ lên cẩn thận đánh giá.Phương Trí Viễn ngồi ở gian nhà chính nói chuyện với những người lớn trong nhà họ Giang. Giang Miên Miên thấy Úc Thừa ngồi đó có chút nhàm chán, cô nói với ông bà nội một câu rồi đưa Úc Thừa về phòng của mình.Vào đến phòng, Úc Thừa lấy một cái hộp nhỏ từ trong balo đeo bên người ra đưa cho Giang Miên Miên: “Cừu Non, đây là quả cherry được nhập khẩu từ nước ngoài, cái này để dành riêng cho em.”“Oa, quả cherry.” Giang Miên Miên vừa nghe xong, lập tức hưng phấn đến hai mắt sáng lên.Đời trước cô thích ăn nhất chính là cherry. Đã lâu rồi không ăn, bây giờ cô cũng đã quên vị của cherry như thế nào rồi.“Vui đến vậy à?” Úc Thừa thấy cô hưng phấn như vậy, hơi nhíu mày hỏi.“Vâng vâng, anh Úc, anh thật là tốt, em thích ăn quả cherry nhất đó.” Giang Miên Miên buột miệng nói. Nói xong, cô mới ý thức được có điều không đúng, hiện giờ ở thời đại này, với thân phận này của cô chắc chắn chưa bao giờ được ăn cherry.Quả nhiên cô vừa nói xong, Giang Trường Hải ở một bên hỏi: “Con gái, con được ăn thứ này từ lúc nào vậy?”“Chưa ăn, con chưa ăn bao giờ.”Giang Miên Miên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh tìm một lý do giải thích hoàn hảo: “Con đã từng thấy trong sách giới thiệu về cherry, trong sách nói nó có mùi vị giống với quả anh đào, mọi người cũng biết con thích ăn quả anh đào nhất mà. Hơn nữa nó to như vậy, ăn vào một quả chắc chắn toàn là phần thịt, con thấy nó chắc chắn sẽ phù hợp với khẩu vị của con.”“Mèo con ham ăn, em suốt ngày đọc những loại sách gì vậy, toàn là nói về đồ ăn.” Úc Thừa gõ gõ lên đầu Giang Miên Miên, cười đáp.“Anh Úc, anh nói vậy là không đúng rồi, chẳng qua là kiến thức mà em đã từng xem khá là rộng, cái gì cũng biết một chút.” Giang Miên Miên gật gù đắc ý.“Xí, nhóc con tuổi mới bao lớn, nhưng giọng điệu thì lại không nhỏ, lại còn cái gì cũng biết một chút.” Úc Thừa đương nhiên là tin những lời này của Giang Miên Miên, chỉ dựa vào những kỹ thuật mà cô đã đưa cho nhà nước là có thể nhìn ra, cô thực sự là cái gì cũng học được.Nhưng cậu nhìn dáng vẻ đắc ý này của cô, vẫn nhịn không được mà muốn trêu chọc.Giang Miên Miên nghĩ đến những lý thuyết liên quan đến chế tạo điện thoại di động mà mình đã hoàn thiện, nhướng mày đầy tự tin đáp: “Hừ, anh Úc, vậy chúng ta cứ chờ xem. Không đến một năm nữa em sẽ khiến anh kinh ngạc đến rớt cằm.”Úc Thừa cũng nhướng mày đáp: “Vậy anh sẽ mỏi mắt chờ mong.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận