Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 535 - Tôi sẽ lo liệu



Tô Uyển Ngọc vừa nghe ông nói sẽ đi tàu hỏa, lông mày liền giãn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi tàu hỏa cũng được, cũng an toàn hơn khi đi xe tải.”“Đúng vậy, mặc dù ngồi tàu hỏa có thể đắt hơn một chút nhưng được cái an toàn, còn có thể chở thêm ít đồ, đến lúc đó anh sẽ mua vé giường nằm, cũng không phải cực khổ như trước kia nữa.” Giang Trường Hải phân tích chỗ tốt của tàu hỏa cho hai mẹ con biết.Hai mẹ con im lặng lúc lâu, Giang Miên Miên nói trước: “Cha, cha nói đúng, ngồi tàu hỏa an toàn hơn, không bị mệt, lần trước đi tàu với anh Úc còn có thêm một nhân viên bảo vệ.”Tô Uyển Ngọc cũng nói thêm: “Anh Hải, đến lúc mua vé tàu thì nhớ tính thời gian, tốt nhất là nên xuống tàu vào ban ngày, đừng có xuống vào ban đêm, anh đem nhiều đồ như vậy em sợ sẽ có người để mắt đến.”Hai mẹ con đều biết chồng/cha mình là một người đàn ông tốt, có lòng thương người, có trách nhiệm, luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp nguy hiểm.Thấy vợ và con gái ủng hộ mình như vậy, Giang Trường Hải cũng có chút cảm động: “Ừm, tất cả đều nghe theo vợ anh hết.”Tô Uyển Ngọc lại nghĩ đến chuyến đi lần này có thể mất ít nhất mười ngày nửa tháng gì đó, hỏi: “Anh Hải, anh đi Hải Thành rồi vậy còn công việc ở nhà máy thì sao?”“Cái này em yên tâm, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, nghe người trong xưởng nói tài xế Dương có một đứa cháu ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, anh định đến lúc đó sẽ nói với ông ấy một tiếng, nhờ nó chạy giúp một chuyến, anh sẽ tranh thủ thời gian đến Hải Thành, ngồi tàu hỏa nên nhất định sẽ về sớm hơn bọn họ, có khi còn được nghỉ ngơi vài ngày.” Giang Trường Hải đã tính toán từ trước.Bàn bạc chuyện đi Hải Thành xong, giữa trưa ngày thứ hai, lúc đang ăn cơm, ông cố ý cùng đi ăn cơm với tài xế Dương.Ăn cơm xong, trên đường trở về ký túc xá, thừa dịp không có ai, Giang Trường Hải hỏi: “Tài xế Dương, ngày mốt chúng ta đến Hải Thành một chuyến đi?”Tài xế dương suy nghĩ sắp xếp lịch trình một chút rồi gật đầu nói: “Được, vậy ngày mốt đi, Trường Hải à, ông phải nghỉ ngơi tốt một chút, chờ hai ngày sau chúng ta phải ngủ trên xe mấy ngày.”Giang Trường Hải thản nhiên nói: “Việc này ấy à, tôi muốn bàn với tài xế Dương một chút.”Tài xế Dương hơi khó hiểu: “Còn có việc gì phải bàn nữa?”Giang Trường Hải nhỏ giọng: “Là như thế này, tài xế Dương, ngày mốt tôi có chút việc, không thể cùng ông đi Hải Thành được. Không phải ở quê ông còn một đứa cháu sao, có thể hỏi giúp tôi một chút xem thử nó có thể giúp tôi chở chuyến này không. Ông yên tâm đi, tôi sẽ không để nó làm không công đâu, tôi sẽ đưa tiền lương mấy ngày lái xe này cho nó, ông thấy ổn chưa?”Tài xế Dương nghe xong tỏ ra kinh ngạc, cũng nhỏ giọng lại: “Trường Hải à, cậu bị làm sao đấy? Không đi theo xe? Đi Hải Thành một chuyến chúng ta kiếm được không ít tiền lời đâu đấy, còn việc gì quan trọng hơn nữa.”Tài xế Dương nói, còn duỗi ngón tay ra làm động tác đếm tiền.“Hầy, tôi biết rồi mà, nhưng không đi thì không được.”Giang Trường Hải ra vẻ nuối tiếc thở dài: “Tài xế Dương à, tôi nói thật cho ông biết, tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, ông hỏi đứa cháu ấy giùm tôi đi. Nếu nó không thích thì tôi đành phải tìm người khác.”Tài xế Dương thấy ông thật sự không đi, lập tức đáp: “Này, Trường Hải cậu đó, cậu nói khách sáo quá, nếu cậu có chuyện thì cứ yên tâm mà làm, còn việc ở đây cứ để tôi. Chẳng qua là tiền lương của cậu chúng tôi cũng không thể lấy, cứ coi như là giúp đỡ qua lại lẫn nhau lúc bận rộn đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận