Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 983 - Tâm hồn hóng hớt



“Thật trùng hợp, giám đốc Phương, không ngờ lại gặp anh ở nơi này.” Trong lúc Tiểu Hạ nói chuyện thì nhanh chóng liếc nhìn về phía Giang Miên Miên và Úc Thừa.Nhìn thấy người ngồi cùng Phương Trí Viễn là hai đứa bé, sự lo lắng hai ngày này của cô ta cuối cùng cũng được trút bỏ.Tốt quá rồi, thì ra Phương Trí Viễn đột nhiên xin nghỉ phép là vì phải đi cùng hai đứa trẻ, cô ta còn tưởng rằng ông ấy có đối tượng cần phải đi cùng.Giang Miên Miên thấy người phụ nữ trẻ tuổi đang trò chuyện với Phương Trí Viên ăn mặc thời thượng, nói chuyện tao nhã, vẻ ngoài lại rất xinh đẹp, tâm hồn hóng hớt trong cô bỗng chốc thức tỉnh.Nhìn thái độ nói chuyện của người phụ nữ này với Phương Trí Viễn, và cả giọng nói và vẻ vui mừng của cô ta khi nhìn thấy cậu Phương của cô, Giang Miên Miên chắc chắn rằng người phụ nữ này nhất định thích cậu Phương của cô!“Tiểu Hạ, tôi giới thiệu với cô, đây là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của tôi, Miên Miên, Tiểu Thừa, đây là đồng nghiệp của cậu, các cháu gọi là dì Hạ là được rồi.” Phương Trí Viễn giới thiệu cho họ.“Cháu chào dì Hạ, cháu là Giang Miên Miên, dì gọi cháu là Miên Miên được rồi.” Giang Miên Miên rất lễ phép đứng dậy tươi cười chào hỏi.“Dì Hạ, chào dì, cháu là Úc Thừa.” Úc Thừa cũng lễ phép gật đầu chào.“Miên Miên, Úc Thừa, chào các cháu.” Tiểu Hạ cũng mỉm cười đáp.Hai đứa trẻ này thật là ưa nhìn, có thể nhìn ra đứa bé trai này có đôi phần giống với Phương Trí Viễn.Chỉ là bé gái này không giống hai người họ chút nào, tuy trong lòng cô ta nghĩ vậy nhưng lại không thể hiện ra ngoài.Trong lúc bọn họ trò chuyện, những món ăn khi nãy Phương Trí Viễn gọi đều đã lần lượt đem lên.Tiểu Hạ thấy vậy liền rất hiểu chuyện nói: “Giám đốc, tôi không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa, mọi người từ từ ăn nhé.”“Được.” Phương Trí Viễn gật nhẹ đầu, mỉm cười nói.“Tạm biệt dì Hạ.” Giang Miên Miên thấy cô ta định đi, liền mỉm cười vẫy tay.Tiểu Hạ cũng rất thích đứa bé ngoan ngoãn lại xinh đẹp như Giang Miên Miên, cô ta nhẹ nhàng vẫy tay, cười và nói: “Tạm biệt, Miên Miên.”Đợi sau khi Tiểu Hạ đi rồi Giang Miên Miên mới tỏ vẻ nhiều chuyện nhìn Phương Trí Viễn, nhỏ tiếng hỏi: “Cậu Phương, quan hệ của cậu và dì Hạ khi nãy đó có tốt không, dì ấy xinh đẹp quá đi.”Phương Trí Viễn thoáng nhìn là biết ngay hàm ý ẩn bên trong của nhóc ranh Giang Miên Miên, ông ấy không trả lời qua loa mà nghiêm túc nói: “Bọn cậu chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.”“Ồ~ đồng nghiệp bình thường à, cậu Phương, cháu cảm thấy dì Hạ hình như rất thích cậu đấy, cậu không suy nghĩ lại sao?” Giang Miên Miên tỏ vẻ như người từng trải mà nói với Phương Trí Viễn.Phương Trí Viễn thấy Giang Miên Miên lo lắng cho chung thân đại sự của mình như vậy, có phần dở khóc dở cười: “Miên Miên, mấy năm nay cậu Phương ở một mình quen rồi, trước mắt chưa có ý định nói chuyện yêu đương.”Úc Thừa nhìn bộ dạng hóng hớt của Giang Miên Miên mà không kìm được gõ nhẹ vào đầu cô: “Cừu Non, con nít con nôi bớt lo chuyện của người lớn, khi nãy không phải em luôn than đói sao? Bây giờ đồ ăn đem lên rồi, mau ăn đi.”“Ò, em biết rồi, anh Úc dữ quá.” Giang Miên Miên nhăn mặt, xoa xoa chỗ vừa bị gõ, tuy không đau nhưng cô cố ý xoa.Phương Trí Viễn không nói gì nhìn hai đứa trẻ trêu đùa nhau.Đứa bé Úc Thừa này từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, quan hệ với em trai trong nhà cũng không tốt, giờ đây có thể cười nói như người thân với đứa bé Miên Miên này, ông ấy thật sự rất vui mừng.Ba người ăn xong cơm, về nhà tắm rửa sơ qua liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận