Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 898 - Muốn hôn một cái



Giang Miên Miên nghe vậy liền giơ một ngón tay cái với cha mình: “Cha, đầu óc của cha xoay chuyển nhanh thật đấy.”“Đương nhiên, con cũng không xem xem cha con là ai, cha là người tùy tiện nói lung tung vậy sao?” Giang Trường Hải được con gái khen, lập tức cảm thấy tinh thần thoải mái.Nghĩ đến vài ngày nữa là sinh nhật của bà cụ, Giang Trường Hải bàn bạc với vợ mình: “Vợ à, lần trước sinh nhật của cha đã tổ chức linh đình rồi. Lần này sinh nhật của mẹ, cũng làm mấy mâm đi.”“Được thôi, nghe theo anh hết, anh muốn làm gì thì làm thế đó.” Tô Uyển Ngọc đương nhiên không có ý kiến, hiện giờ nhà bọn họ cũng không thiếu tiền.Huống hồ lúc Miên Miên thi trung học, bà cụ đã thịt hết tất cả gà đẻ trứng trong nhà, việc đồng áng cũng không làm, cố ý đến nấu cơm suốt nửa tháng cho Miên Miên, móc tim móc gan ra đối xử tốt với con gái mình.Sao Tô Uyển Ngọc có thể tính toán chút chuyện này được, cho dù hiện giờ Giang Trường Hải không nói, đến hôm đó, bà cũng phải nhắc đến chuyện này.“Ha ha, vợ à, em thật tốt, anh biết em là người hiếu thảo nhất, hiền huệ nhất mà.” Giang Trường Hải cười hì hì khen ngợi.Nếu không phải vì trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, ông thực sự muốn hôn vợ mình một cái.“Con gái, Chí Văn Chí Võ, Nguyên Bân, đi thôi, cha dẫn các con đến cung tiêu xã mua đồ ăn ngon. Mua xong, đợi một lúc nữa trời mát sẽ đưa các con về.” Giang Trường Hải nói với bọn trẻ.Mặc dù Chí Văn Chí Võ có chút tiếc nuối vì không được ở lại nhà bác cả ăn cơm, ăn thức ăn ngon. Nhưng hai người biết lần này Giang Miên Miên cũng quay về, bà nội nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho cô, vậy bọn họ cũng có thể hưởng ké rồi.Nghĩ đến những việc này, tâm trạng chán nản của hai người cũng tốt hơn, lại nghe Giang Trường Hải nói muốn đưa bọn họ đến cung tiêu xã mua đồ ăn ngon khiến hai người vô cùng vui vẻ.“Tốt quá rồi, bác cả, cháu muốn ăn bánh đào.”“Bác cả, cháu muốn uống nước ngọt, muốn ăn kẹo.” Chí Văn Chí Võ hưng phấn nói ra thứ mình muốn.“Được, mấy đứa muốn ăn gì thì bác sẽ mua nấy, lần này mua cho mấy đứa nhiều một chút, mang về nhà ăn dần.” Giang Trường Hải cực kỳ hào phóng nói.Nguyên Bân vẫn còn nhỏ, không hiểu những chuyện này lắm, chỉ biết cười ngây ngô theo các anh, quay vòng xung quanh Giang Trường Hải.Giang Trường Hải dẫn bọn trẻ đến cung tiêu xã mua rất nhiều đồ ăn ngon, ông bảo Chí Văn Chí Võ xách về, còn ông thì đến nhà Vương Lợi mượn một chiếc xe đạp cũ.“Tiểu Giang, ở đây có chiếc xe đạp mới, cậu đi chiếc này sẽ tốt hơn nhiều, đi chiếc xe cũ kia mệt lắm.” Mẹ Vương Lợi nhiệt tình nói.Từ khi thành tích của Vương Lợi tăng cao, thái độ của mẹ Vương Lợi đối với nhà họ Giang muốn cần bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình.Bây giờ thấy Giang Trường Hải muốn mượn xe đạp cũ thì nhất định phải cho ông đi chiếc xe năm nay mới mua.“Không cần đâu chị dâu, tôi phải mượn chiếc xe này lâu một chút, sợ sẽ làm trễ nải anh Vương đi làm.” Giang Trường Hải giải thích.Chỗ đi làm của mẹ Vương Lợi ở gần nhà, mỗi ngày có thể đi bộ, xe đạp mới này là do ba Vương Lợi đi, xe đạp cũ nhà bọn họ không có ai dùng.“À, vậy cũng được, cái xe này cậu muốn dùng bao lâu thì dùng, không cần trả vội.” Mẹ Vương Lợi thấy Giang Trường Hải suy nghĩ chu đáo như vậy, không hề có thái độ kiêu ngạo của cha thần đồng, không khỏi có ấn tượng tốt hơn với nhà bọn họ.Tô Uyển Ngọc biết lát nữa bọn trẻ phải về quê nên làm cơm tối xong sớm, còn làm thêm vài món thịt để mấy đứa nhỏ ăn no rồi mới về.Nguyên Bân vẫn còn nhỏ, lúc ăn cơm Tô Uyển Ngọc phải bón cho cậu bé, mặc dù Giang Trường Hải thương vợ chủ động xin làm thay. Nhưng Tô Uyển Ngọc sợ ông không biết bón cho trẻ con ăn nên bảo ông ăn trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận