Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 606 - Bao lì xì thăng cấp



Hơn nữa trong nhà còn có một bác cả giỏi giang làm công nhân trong thành phố cùng một cô em họ thiên tài nổi danh gần xa. Làm cha mẹ chỉ thích con trai mình có thể chơi với đứa trẻ ưu tú như vậy.“Thanh Minh, Chiêu Đệ đến rồi.” Mẹ Thẩm đưa Chiêu Đệ vào nhà xong liền gọi Thẩm Thanh Minh đang ở trong phòng.“Chiêu Đệ, em đến rồi à? Anh còn định lát nữa đi tìm em đấy, nghe nói nhà em mua tivi rồi, sao em không ở nhà xem tivi?” Thẩm Thanh Minh chạy ra nhìn thấy Chiêu Đệ, vui vẻ nói.Chiêu Đệ vừa nghe Thẩm Thanh Minh nói đến tivi, trong lòng hết sức phiền não.Thật không hiểu tại sao những người này lại không có kiến thức như vậy, không phải chỉ là một cái tivi rách nát thôi sao? Sao ai ai cũng coi nó như bảo vật vậy.Nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra: “Không xem, tivi cũng đâu có gì hay, em vẫn muốn đi chơi với anh hơn.”Mẹ con họ Thẩm nghe Chiêu Đệ nói vậy, không chỉ không cảm thấy cô ta nói chuyện rất ngông cuồng, ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này khiêm tốn cẩn thận, không phải loại người thích phô trương khoe khoang.Phải biết rằng ở thời đại này, cho dù là người thành phố thì một cái ti vi vẫn là một thứ đồ hiếm có, huống chi là nông thôn như bọn họ.Nếu như người bình thường trong nhà có một cái tivi, đều hận không thể gặp ai cũng đều khoe khoang.“Nào Chiêu Đệ, lại đây ăn cái này đi, hai đứa vừa ăn vừa chơi.” Mẹ Thẩm lấy ra một đĩa hạt dưa, đậu phộng, lại nhét cho Chiêu Đệ một viên kẹo sữa.“Cảm ơn thím, thím cũng đừng bận nữa.” Chiêu Đệ vô cùng ngoan ngoãn đáp.Mẹ Thẩm ở trong phòng một lúc rồi đi ra ngoài, để hai đứa trẻ ở trong phòng chơi với nhau.Chiêu Đệ chơi ở nhà họ Thẩm cả một buổi chiều, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô ta từ chối lời mời ăn cơm của mẹ con họ Thẩm rồi vui vẻ về nhà.Bữa tối ngày hôm nay của nhà họ Giang cũng hết sức phong phú, người nhà họ Giang ăn cơm xong liền ngồi ở gian nhà chính uống trà tán gẫu, Trương Quế Hoa lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ở trong tủ ra, phát tiền lì xì cho các cháu.“Nào, đến đây, bà nội lì xì cho các cháu. Năm mới đến, phải ngoan ngoãn nghe lời, học tập thật tốt, cố gắng lấy học bổng, biết chưa?” Trương Quế Hoa vừa phát lì xì vừa nói.Bà ta nhìn mấy đứa bé gái ở phòng hai, trong lòng có chút không vui. Vừa nghĩ đến số tiền học phí mà mùa thu phải cung cấp bà ta liền cảm thấy tim gan đau thắt, cả người đều đau.Tốn nhiều tiền như vậy, cũng không biết bọn chúng có thể học lại cái gì cho bà ta? Bây giờ ngay cả một đồng tiền mừng tuổi bà ta cũng không muốn cho. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bà ta cũng không làm vậy.“Vâng, bà nội.” Hai bé trai Chí Văn Chí Vũ mặc kệ mình có thể làm được hay không, dù sao thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.Giang Miên Miên và mấy cô bé cũng gật đầu liên tục: “Vâng, bà nội.”Chí Văn Chí Võ nhận được lì xì liền không kịp chờ đợi mà mở ra luôn, thấy bên trong có một đồng tiền, bọn chúng vội vàng bỏ vào túi của mình. Nếu không phải bây giờ trời đã tối, hai đứa nó cũng muốn lập tức đến hợp tác xã mua bán mua đạn.Khi thấy cũng đã muộn rồi, các nhà cũng trở về phòng chuẩn bị ngủ. Trương Quế Hoa lại cầm mấy bao lì xì giống như mấy năm trước.Có điều không lén lén lút lút như mấy năm trước, lần này là trắng trợn nghênh ngang. Dù sao bây giờ chi thứ hai cũng đã có cháu trai rồi, không sợ bị nói thiên vị.Hơn nữa trong nhà năm nay trừ kiếm được tiền từ làm ruộng ra, mỗi tháng Giang Trường Hải còn cho hai ông bà năm đồng, cộng thêm quà biếu bán nhân sâm một trăm năm mươi đồng, năm nay trong nhà để dành được không ít tiền.Cho nên Trương Quế Hoa trong tay có tiền cũng hào phóng hơn rất nhiều, trực tiếp gấp đôi lên, bao lì xì cho hai cháu trai từ năm hào trở thành một đồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận