Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 830 - Muôn đời hạng hai



Mà trường trung học trong huyện và trong thành phố đều trên cơ sở này, hàng tháng còn có phụ cấp sinh hoạt bổ sung.Trong huyện ít hơn một chút, một tháng khoảng mười đồng, trong thành phố thì nhiều hơn, có thể cho đến hai mươi đồng.Trong đó nổi bật nhất là trường Trung học số 2 thành phố, đối phương còn hứa hẹn chỉ cần con gái ông đồng ý đến trường bọn họ, mỗi tháng không chỉ có phụ cấp sinh hoạt mà còn có thể cung cấp nhà công nhân viên chức cho bọn họ, có thể cho phép gia đình bọn họ ở miễn phí.Điều kiện trường Trung học số 2 thành phố đưa ra thật sự khiến Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc vô cùng động tâm.Nếu không phải hiện tại nhà bọn họ không thiếu tiền thì bọn thật sự có thể sẽ đồng ý.Mà nguyên nhân chủ yếu khiến trường Trung học số 2 thành phố đưa ra khuyến khích phong phú như vậy cho nhà bọn họ là bởi mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn bị trường Trung học số 1 đè chặt trên đầu.Rất nhiều phụ huynh thành phố Dương thậm chí còn nói đùa rằng, trường Trung học số 2 bọn họ là hạng hai muôn đời.Mấy năm nay, bất luận là lực lượng giáo viên hay số người thi vào đại học hàng năm, kể cả số lượng và chất lượng học sinh đầu vào đều kém hơn trường Trung học số 1.Bởi vậy, sau khi thấy thành tích thi cấp ba của Giang Miên Miên, lần này hiệu trưởng và các lãnh đạo của trường Trung học số 2 thành phố nhất trí quyết định, phải không tiếc bất cứ giá nào đoạt lấy thần đồng nhỏ thiên tài này.Ý kiến hai vợ chồng nhất trí, bọn họ quay đầu nhìn Giang Miên Miên hỏi: "Con gái, đến trường Trung học số 1 thành phố nhé, thế nào?""Được, cha mẹ, con nghe cha mẹ hết." Giang Miên Miên vui vẻ đi qua, ôm cổ cha mẹ mình, hạnh phúc nói.Ha ha, cảm giác mình có thể tùy ý chọn lựa tất cả các trường trung học thật là quá thích."Con gái, mình à, chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn bữa ngon, chúc mừng cho con gái yêu." Giang Trường Hải thấy đã hơn sáu giờ, sắp bảy giờ thì không muốn để vợ làm cơm nữa, dứt khoát quyết định ra ngoài ăn."Thích quá, cha, con thích đi tiệm cơm Quốc Doanh nhất." Giang Miên Miên lập tức đứng lên reo hò.Tô Uyển Ngọc có thể không nấu cơm sẽ không nấu cơm tất nhiên cũng giơ hai tay đồng ý với đề nghị của Giang Trường Hải.Một nhà ba người vui vẻ chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, mấy người vừa ra khỏi cổng nhà, các hàng xóm đang đứng trong ngõ nói chuyện phiếm trông thấy bọn họ thì đều nhiệt tình xông đến."Ấy trời, mau tới đây xe này, Miên Miên, Trạng Nguyên nhỏ của thành phố chúng ta đi ra này. Miên Miên à, cháu không hổ là thiên tài nhỏ từng lên báo, đã nhảy lớp lên lớp 8 rồi lại còn cầm về được Trạng Nguyên thành phố, có thể làm hàng xóm với gia đình mấy người quả là nở mày nở mặt." Thím Lý nhìn Giang Miên Miên, không ngừng nói những lời êm tai."Tiểu Tô, Tiểu Giang, tôi quá là ghen tỵ với hai người đấy. Con cái với con cái thật chẳng giống nhau, đứa nhà hai người là đến báo ơn, đứa nhà tôi thuần túy là đến báo thù mà." Mẹ Vương Lợi khen Giang Miên Miên, đồng thời vẫn không quên bôi nhọ Vương Lợi vài câu."Chị dâu, chị cũng đừng nói như vậy, thằng nhóc này chỉ là ham chơi, đợi nó lớn lên chút nữa sẽ hiểu chuyện ngay mà." Tô Uyển Ngọc nói chuyện giúp Vương Lợi.Mấy người Giang Trường Hải hàn huyên một lúc với các hàng xóm trong ngõ, rồi mới đến tiệm cơm Quốc Doanh.Cơm nước xong xuôi, Giang Trường Hải dẫn Giang Miên Miên đi Cung tiêu xã, mua một thùng đồ uống và một vài thứ đồ ăn vặt bánh ngọt khác, để mùa hè này con gái ông có thể ăn uống thoải mái, xem như là phần thưởng.Buổi tối, lúc bọn họ về đến nhà đã hơn tám giờ, các hàng xóm ai cũng về nhà nấy. Sau khi trở về, bọn họ rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi.Sáng ngày hôm sau, lúc ăn cơm, Giang Trường Hải nói với con gái: "Con gái à, hôm nay mẹ con phải đi làm, chốc nữa hai chúng ta về trong thôn, thông báo tin con thi đứng nhất toàn thành phố cho ông bà nội. Ông bà nhất định sẽ rất vui mừng, vừa vặn hiện tại cha cũng không có việc gì, chúng ta ở lại một đêm rồi về."

Bạn cần đăng nhập để bình luận