Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 330. Mua nhà (2)

“Như vậy đi, em cho chị một mức giá hợp lí, một ngàn ba, hiện tại trong tay em chỉ có từng đấy tiền, mắc hơn em mua không nổi, nếu chị cảm thấy hợp lí, chúng ta sẽ làm thủ tục, nếu chị thấy không được, vậy chúng em sẽ đi xem thử những căn nhà khác.”
Người phụ nữ lộ vẻ do dự, tiếp tục trả giá: “Một ngàn rưỡi, không thể thấp hơn.”
“Vợ à, đi thôi, chúng ta đi xem căn khác.” Giang Trường Hải kéo Tô Uyển Ngọc xoay người định đi.
Người phụ nữ: “Ấy, đợi chút, một ngàn tư được rồi chứ.”
Giang Trường Hải không thèm quay đầu lại: “Em chỉ lấy giá một ngàn ba thôi.”
Mắt thấy hai người họ sắp ra khỏi sân, người phụ nữ cắn răng hét: “Được, được, được, một ngàn ba thì một ngàn ba.”
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc mừng thầm liếc nhìn nhau, sau đó cười ha hả xoay người quay trở lại: "Bà chị đúng là người dứt khoát."
Sắc mặt người phụ nữ nghiêm túc nói: “Chúng ta phải nói cho rõ ràng trước, nếu hai người muốn mua căn nhà này, trong vòng một tuần phải gom đủ tiền, nếu không tôi sẽ bán cho người khác.”
“Không vấn đề gì, bây giờ em có thể về nhà mang tiền đến làm thủ tục.” Giang Trường Hải dứt khoát rõ ràng nói.
“Được, hôm nay chúng ta sẽ làm thủ tục.” Người phụ nữ thấy Giang Trường Hải thẳng thắn như vậy, vẻ mặt cũng lộ ra nét tươi cười.
Chồng bà ta đã mất hồi năm ngoái, mấy đứa con gái cũng đều đi lấy chồng rồi, chỉ còn một đứa con trai là vẫn còn sinh sống và làm việc trong thành phố.
Tháng sau con dâu bà ta sẽ sinh đứa con thứ ba, bà ta phải đến để phụ trông cháu mới được.
Hai bên làm xong thủ tục, cũng sắp tới giờ đến trường tiểu học công xã tan học, Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc đến trường đón con gái về nhà.
“Cha, mẹ, sao hôm nay cha mẹ lại cùng nhau đến đón con vậy?” Giang Miên Miên mỗi tay nắm một người, lanh lợi hoạt bát bước đi, nhìn không khác gì một đứa trẻ con thực thụ.
“Con gái, cha mẹ vừa làm một chuyện lớn về.” Giang Trường Hải tỏ vẻ bí mật nói.
“Là chuyện lớn gì vậy ạ?” Giang Miên Miên tò mò hỏi.
“Nhà chúng ta mua nhà mới, cha và mẹ con vừa mới đi làm thủ tục xong.” Giang Trường Hải đắc ý nói.
“Thật ạ?” Giang Miên Miên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Cha có khi nào lừa con đâu chứ, ngày mai liền có thể chuyển hộ khẩu gia đình chúng ta đến đây, sau đó con có thể đến trường tiểu học ở trấn trên học rồi.” Giang Trường Hải phấn khởi nói.
“Ôi, phải đi trấn trên rồi, con vẫn có chút không nỡ xa thầy cô và bạn bè đó.” Giang Miên Miên cũng đã học ở trường tiểu học công xã gần một năm rồi, bây giờ quả thật có hơi không nỡ rời đi.
Tô Uyển Ngọc nói: “Có gì đâu, cũng không phải là đi xa. Sau này nếu con nhớ họ, có thể quay về thăm họ mà. Hơn nữa đến trường học trong trấn, con còn có thêm giáo viên và bạn bè mới nữa.”
Tuy rằng Giang Miên Miên hiểu rõ điều này, nhưng về tình cảm vẫn cảm thấy không nỡ.
“Miên Miên à, có muốn đến xem thử nhà mới của chúng ta không?” Giang Trường Hải vui vẻ hỏi.
“Muốn ạ!” Giang Miên Miên gật đầu, vẻ mặt ngập tràn mong đợi.
Sau này cô còn muốn có một căn phòng thuộc về riêng mình nữa đấy!
“Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong sẽ đến hợp tác xã mua chăn mền, giường đơn, còn cả rèm cửa sổ các thứ nữa, mua xong sẽ mang về nhà mới.” Giang Trường Hải dắt theo hai mẹ con, sải bước đi vào trấn.
Mặc dù nhà họ Giang cũng có những thứ này, nhưng một nhà ba người cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt, có tiền thì cũng nên hưởng thụ mà.
Căn nhà hơn một ngàn đồng cũng đã mua rồi, những đồ dùng thiết yếu này chắc chắn cũng phải mua mới.
Đi một vòng hợp tác xã, một nhà ba người túi lớn túi nhỏ mua được một đống đồ, về đến nhà mới, Giang Miên Miên mừng hớn hở: “Tuyệt quá! Cha, mẹ, vậy mà hai người lại mua nhà riêng, con còn tưởng chúng ta phải ở chung cư cơ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận