Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1122 - Chỉ có Chí Văn Chí Võ và Miên Miên đi



"Mẹ con nói đúng đó, chúng ta đã lớn tuổi rồi, không muốn ra ngoài, con cũng đừng khuyên nữa." Giang Đại Sơn cũng phụ họa lời của vợ mình.Giang Trường Phụng thấy thái độ kiên định như vậy của cha mẹ, không biết làm sao chỉ có thể thay đổi cách khuyên: “Được rồi, cha mẹ, vậy nếu hai người không muốn đi, vậy con sẽ dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài thăm thú một chút, Hương Thành bên kia phát triển nhanh chóng hơn chỗ này của chúng ta, rất nhiều đứa trẻ như Chí Văn Chí Võ cũng đã ra nước ngoài chơi nhiều lần rồi, hơn nữa bọn nhỏ ra ngoài chơi, biết một chút về thế giới bên ngoài, cũng có trợ giúp cho tương lai lớn lên của bọn trẻ."Hai ông bà nghe con gái nói như vậy, hơn nữa hai cháu trai vẫn luôn đi theo làm nũng, cầu xin, thái độ của bọn họ có chút dao động.Giang Trường Phụng nhìn ra được sự thay đổi của cha mẹ, không ngừng cố gắng khuyên: "Cha mẹ, cha mẹ đừng do dự nữa, bây giờ nghỉ hè người ngồi máy bay rất ít, công ty hàng không có hoạt động giảm giá, mua vé máy bay không tốn nhiều tiền, mẹ nhìn xem cha mẹ đều đã lớn như vậy rồi, hẳn nên đi ra ngoài, thoải mái một chút."Vé máy bay giảm giá cũng chỉ là một lý do mà Giang Trường Phụng thuận miệng nói ra, cô ấy biết quan trọng nhất là cha mẹ đang tiếc tiền, mới không chịu đồng ý."Trường Phụng, vé máy bay thật đã giảm giá." Giang Đại Sơn nghe được lời này, lập tức quan tâm hỏi.Trương Quế Hoa cũng nhìn con gái, chờ cô ấy trả lời."Đúng vậy, cha mẹ, bây giờ lúc này bay đến Thâm thị, có thể tiết kiệm được một nửa tiền hơn lúc bình thường." Giang Trường Phụng thấy có cửa đột phá, lập tức gật đầu nói."Ông bà nội, chúng ta đi đi, đi đi, đi đi, cầu xin hai người, chúng ta đi đến Hương Thành chơi với cô út đi." Chí Văn Chí Võ vẫn luôn lẩm bẩm vây quanh ông bà nội.Hai ông bà cụ nhìn thấy con cháu khuyên như vậy, sau khi bọn họ nhìn nhau một cái, gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý."Được, đi thì đi!" Trương Quế Hoa quyết định.Hai cháu trai cũng đã lớn như vậy rồi, ra ngoài thăm thú một chút cũng tốt."Quá tốt, mẹ, vây chút nữa chúng ta thu dọn đồ đạc, ngày mai con sẽ gọi điện thoại để cho người ta mua vé máy bay." Giang Trường Phụng nghe được lời này, cười đến mắt cũng cong.Chí Văn Chí Võ vừa nghe bà nội đồng ý, lúc này cao hứng đến mức hoan hô loạn trong phòng: "A, quá tốt, có thể cùng cô út đi Hương Thành chơi rồi."Ngay cả mấy bé gái bảo sao làm vậy trước mặt Trương Quế Hoa, cũng không nhịn được nở nụ cười sáng lạng.Nhưng mà một giây tiếp theo lại nghe Trương Quế Hoa nói: "Mấy đứa vui vẻ cái gì? Bà nói đi là Miên Miên, Chí Văn Chí Võ, ba đứa nó thôi. Bây giờ tuổi Nguyên Bân còn nhỏ, không dẫn đi chơi được, chờ sau này thằng bé lớn hơn một chút có cơ hội lại đi. Còn về mấy bé gái phòng hai, các cháu cũng đừng đi, ở nhà đi theo ông bà làm ruộng, không có đi Hương Thành lãng phí tiền bạc."Trương Quế Hoa vừa mới nói lời này, bầu không khí vui sướng trong phòng chính lại biến mất.Đại Nha, Nhị Nha, còn có Lai Đệ nhìn bà nội, trong lòng tràn đầy ủy khuất, mặc dù các bé đã sớm quen với sự đối xử không công bằng của bà nội, nhưng cô út cũng đã đồng ý dẫn các bé đi rồi, bà nội mình lại không đồng ý,Các bé chưa bao giờ đi khỏi huyện, rất muốn đi đến Hương Thành, nhìn một chút, thăm thú thế giới bên ngoài.Mặc dù trong lòng các bé rất tủi thân, rất buồn, nhưng nhẫn nhục chịu đựng trong thời gian dài, quan niệm vâng lời người lớn đã khắc sâu trong xương các bé rồi.Cho nên cũng chỉ yên lặng cúi đầu, không hoan hô theo nữa.Giang Trường Phụng cũng cảm thấy quyết định này của mẹ mình quá không công bằng với các cháu gái."Mẹ, mẹ đừng như vậy, chúng ta đi một lần, thêm mấy đứa Đại Nha, cũng không tốn bao nhiêu tiền." Giang Trường Phụng không đồng ý khuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận