Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 493. Tay viết chữ quý giá

"Cũng tạm được, tôi học các thứ vẫn luôn rất nhanh." Giang Miên Miên khiêm tốn nói, dù sao cô là người có hệ thống hỗ trợ.
Vương Lợi: "... Cậu như thế này còn ‘cũng tạm được’? !"
Cậu thật không hiểu vì sao Giang Miên Miên khiêm nhường như vậy, nếu cậu mà thông minh, học giỏi như vậy thì đã sớm đắc ý lên đến tận trời.
Trong nhà chắc chắn sẽ là muốn ngôi sao thì không đưa mặt trăng, muốn ăn đồ ăn vặt gì thì ăn đồ ăn vặt đó, muốn mua đồ chơi gì thì mua đồ chơi đó.
Giang Miên Miên nhờ vào trí lực ưu dị, miễn cưỡng có thể đồng thời học bốn thứ tiếng.
Nhưng Lý Lan chỉ là cô bé trí thông minh bình thường, có thể học tốt một môn ngoại ngữ là tiếng Anh đã không dễ dàng, cho nên không được mấy ngày liền lực bất tòng tâm.
"Miên Miên, cái kia, chị cảm thấy chị không học được nhiều ngôn ngữ như vậy, chị toàn nhớ lẫn lộn với nhau, hay là chị trước học tiếng Anh nhé." Lý Lan ủ rũ cúi đầu nói, "Chị quá ngu ngốc."
Giang Miên Miên liền tri kỷ an ủi: "Chị Lan Lan, không phải chị ngốc, chỉ là thế mạnh của mỗi người không giống nhau, em cũng hâm mộ chị vẽ tranh rất đẹp nha."
"Thật ư?" Lý Lan nghe vậy, trong nháy mắt liền được an ủi.
Giang Miên Miên trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Thật!"
Thế là cô bé Lý Lan liền không tiếp tục ủ rũ, mà hoàn toàn vui vẻ: "Vậy bây giờ chị vẽ tặng em một bức tranh nhé, em thích tranh gì?"
"Hoa hướng dương đi, cũng khá là đẹp."
Hôm sau chính là thứ bảy, ngày này là ngày Giang Trường Hải được nghỉ, Vương Lợi và Lý Lan biết hôm đó nhà Giang Miên Miên phải về trong thôn, nên không lại đến nhà cô học tập.
Bởi vì hai ngày trước vừa rơi một trận mưa, mấy ngày nay thời tiết không quá nóng, Giang Trường Hải nghĩ đến củ nhân sâm già em hai nói mấy ngày trước, liền mang theo người một nhà trở về trong thôn.
Một nhà ba người vừa vào làng, các thôn dân đều nhiệt tình vây tới.
"Miên Miên, nghe nói mấy ngày trước cháu đi thủ đô rồi? Đi được mấy ngày thế? Người bên kia dáng dấp ra sao? Có phải đều vừa cao vừa lớn hay không?"
Người trong thôn thấy Úc Thừa mới mười ba mười bốn tuổi, đã không chênh lệch mấy so với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi trong thôn Thạch Kiều, liền đoán rằng người thủ đô, khẳng định dáng dấp đều cao lớn hơn so với bọn họ.
"Vâng, đi thủ đô chơi khoảng hai chục ngày, người thủ đô đúng là cao lớn hơn người ở đây một chút..."
Giang Miên Miên vừa trả lời vừa bị các thôn dân vây quanh đưa về nhà họ Giang: "Ông nội bà nội, nhà cháu trở về rồi."
Trương Quế Hoa đang ở trong sân làm việc, bà ta nhìn thấy Giang Miên Miên trở về, vui mừng ra đón.
"Miên Miên về rồi, bà cứ nhớ con sắp chết rồi, nhanh vào trong phòng, bên ngoài nóng." Trương Quế Hoa nói xong, liền nắm tay nhỏ của Giang Miên Miên hướng về trong phòng mà đi.
Đang tưới nước trong ruộng, Giang Đại Sơn thấy được cô, cũng cười hướng về phía cô vẫy tay: "Đến đây, Miên Miên, ông nội cho con cái này."
Chờ sau khi Giang Miên Miên đi đến, liền từ trong ruộng cầm mấy quả dưa chuột nhỏ, và cả mấy quả cà chua chín mọng nhét vào trong tay cô: "Để bà cháu rửa sạch cho cháu ăn."
"Cảm ơn ông." Giang Miên Miên ngoan ngoãn nói lời cảm tạ, định tự mình cầm đi rửa.
Trương Quế Hoa lại chớp mắt cầm mất: "Bà rửa cho cháu, cái tay viết chữ của cháu quý giá như thế, cần phải cẩn thận giữ gìn."
Nhìn thấy bóng lưng hấp tấp của bà nội cô, Giang Miên Miên hơi có chút không biết nên khóc hay nên cười, cô thật sự không cảm thấy tay mình quý giá bao nhiêu.
Trương Quế Hoa còn cố ý từ trong giếng lấy nước sạch rửa rồi mới đưa cho Giang Miên Miên: "Nào, cháu gái ngoan, ăn đi."
"Cảm ơn bà." Giang Miên Miên cầm một quả cà chua nhỏ bắt đầu ăn.
Lành lạnh man mát, cắn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, cực kì giải khát.
Giang Trường Hải cũng không khách khí cầm hai quả cà chua, cho vợ ông một quả, chính ông hai ba miếng liền ăn xong quả còn lại.
Ăn xong còn định đưa tay lấy thêm, lại bị Trương Quế Hoa không nể tình đẩy ra: "Đây là cho Miên Miên ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận