Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 862 - Một nhà trở thành người trong huyện



Ngược lại vẻ mặt Úc Thừa lại hờ hững: “Được rồi, đừng nhắc tới bọn họ nữa, sẽ mất hứng.”“Được, được, được, không nói chuyện này nữa. Tới đây, Miên Miên, thực đơn nè, em xem một chút em thích ăn cái gì? Cứ tùy ý gọi, hôm nay anh Trình mời khách.” Trình An khí phách nói.Thật ra thì tiền tiêu vặt của cậu ấy không nhiều, nhưng mà với tư cách là anh em, hôm nay cậu ấy phải đền bù và an ủi cho anh Úc một chút nha.Mặc dù anh Úc không dễ đỗ, nhưng mà chỉ cần cậu ấy làm cho Miên Miên vui vẻ, anh Úc tự nhiên cũng vui vẻ theo.“Dạ được, anh Trình, vậy thì em sẽ không khách sáo đâu.” Giang Miên Miên cười híp mắt nhận lấy thực đơn, gọi món.Cùng lúc đó, xưởng trưởng xưởng vận chuyển và vợ ông ấy cũng xách theo rượu ngon, thuốc lá ngon và một ít trái cây khá mắc tiền và bánh ngọt tới nhà họ Giang.Hai ngày trước Giang Trường Hải mới vừa bán sạch hàng mua từ Hải Thành về, ông thấy hai ngày nay nóng quá liền muốn đợi khi nào mát mẻ lại đi Hải Thành.Hôm nay ông đang ở nhà nằm ăn dưa hấu, xem tivi, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi tên ông.Ông dồn sức bật dậy, mang dép chạy ra ngoài.“Anh Sở, chị dâu, hai người tới à, vào vào, mau vào nhà đi.” Giang Trường Hải vội vàng nhiệt tình chào đón.Vào phòng, ông dọn vỏ dưa mình mới ăn lại, rồi lại đi vào phòng bếp cắt dưa hấu đem ra.“Anh Sở, chị dâu, mời, hai người ăn một chút dưa hấu lạnh cho bớt nóng.” Giang Trường Hải đặt dưa hấu lên bàn trà nhỏ, cười nói.“Được, Trường Hải, cậu không cần phiền vậy đâu, lại đây, đây là chút tâm ý của tụi anh.” Xưởng trưởng Sở đưa quà ông ta mang tới cho ông.“Anh Sở, anh làm vậy là sao chứ, sao em lại có thể nhận đồ của anh chứ.” Giang Trường Hải vội vã từ chối nói.“Trường Hải à, cậu đừng có khách sáo với anh như vậy, anh biết chuyện này lần tôi được điều đến xưởng sản xuất quần áo trong huyện làm phó xưởng trưởng, thật ra là nhờ có cậu, cậu không nên từ chối.” Xưởng trưởng Sở cười ha hả nói.“Ôi trời, anh Sở này, anh khách sáo quá trời, thật ra chuyện này cũng không liên quan nhiều tới em lắm, em không thể nhận phần quà này, lần trước khi Úc Thừa gọi điện tới, em chỉ thuận miệng nói một câu, khi em ở xưởng vận chuyển, anh đã đặc biệt quan tâm cho em, đối xử với em rất tốt.” Giang Trường Hải vẫn từ chối, ông cảm thấy ông chỉ nói một câu thôi, cũng không có làm gì, cũng không nên nhận quà của người ta.Xưởng trưởng Sở vừa nghe, quả nhiên là Giang Trường Hải nói mấy lời tốt đẹp về ông ta.Thật ra khi ông ta nhận được lệnh điều động, ông ta vô cùng giật mình, bởi vì ông ta hoàn toàn không có người quen biết trong huyện, chứ đừng nhắc tới người ở trong xưởng sản xuất quần áo.Hơn nữa lần này ông ta đến trong huyện làm phó xưởng trưởng, mặc dù là đứng thứ hai nhưng mà quy mô xưởng sản xuất quần áo lớn hơn xưởng vận chuyển nhiều.Không chỉ có tiền lương và đãi ngộ cao hơn trước kia nhiều mà quan trọng hơn là xưởng sản xuất quần áo bố trí nhà và hỗ trợ đăng ký hộ khẩu cho bọn họ!Điều này có thể khiến bọ họ trở thành người trong huyện, đây là chuyện mà biết bao người trên trấn có đánh vỡ đầu cũng không giành được đó!Ông ta nghĩ kỹ, cảm thấy lần điều động này của ông ta có khả năng chính là do nhà họ Úc giúp, ông ta trực tiếp mua đồ đến nghe ngóng, quả nhiên là Giang Trường Hải giúp ông ta.Điều này sao ông ta có thể không cảm kích được chứ? Dẫu sao đầu năm nay, người muốn chen chân vào trong huyện rất nhiều, những người có lý lịch, có năng lực và mạng lưới quan hệ quá nhiều, ông ta hoàn toàn không thể giành được của người ta.Chỗ người khác chen bể đầu cũng không vào được, người ta chỉ cần nói một câu là có thể tùy tiện chen vào.Quả nhiên là tựa vào cây to thì thoải chí hóng mát.Xưởng trưởng Sở một lần nữa cảm nhận rõ ràng ý nghĩ sâu xa của những lời này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận