Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 316. Đồng hồ mất rồi 2

Sau cơn đau lòng, Trương Quế Hoa xụ mặt nhìn mọi người hỏi: "Các con có nhặt được đồng hồ của Tam Nha không, nếu nhặt được thì nhanh chóng giao ra đây cho mẹ, đây là hơn mấy trăm đồng đấy."
"Mẹ, con không nhặt được, đêm qua con trở về phòng rất sớm, buổi tối vẫn luôn không ra ngoài." Tôn Lệ Hà lên tiếng đầu tiên, giọng điệu có chút tiếc nuối.
Triệu Tiểu Quyên theo đó nói: "Mẹ, chúng con cũng không ra ngoài."
Mấy đứa bé cũng rối rít lắc đầu.
Thấy không có người nào thừa nhận, hai con mắt già nua vẩn đục của bà cụ liền nhìn chằm chằm Tôn Lệ Hà, bà ta là người có tiền án, trong nhà có hiềm nghi nhất là bà ta!
"Trong nhà chỉ con có tiền án, nói đi, cái đồng hồ này có phải là con cầm hay không?"
Trương Quế Hoa thân là người ở trên đỉnh Kim Tự Tháp của nhà họ Giang, xưa nay không biết cái gì gọi là uyển chuyển, trong lòng bà ta nghi ngờ Tôn Lệ Hà thì liền trực tiếp hỏi ra miệng.
"Mẹ, mẹ đây là oan uổng con, con đêm qua căn bản là không ra ngoài, đi đâu mà có thể nhặt được đồng hồ bỏ túi." Tôn Lệ Hà hô to oan uổng.
Tôn Lệ Hà thấy chính mình nói xong nhưng không ai tin tưởng, hai vợ chồng phòng cả cũng vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, bà ta tức giận đến mặt đỏ tới mang tai quát: "Mọi người nhìn con như vậy làm gì? ! Lần này thật sự không phải là con cầm, nếu mọi người không tin, vậy thì có thể đi vào lục soát, con cây ngay không sợ chết đứng."
Bà ta có thể quang minh lẫm liệt như thế, đó là bởi vì bà ta thật sự không nhặt được.
Trong lòng bà ta cũng rất phiền muộn tại sao lại không phải là bản thân nhặt được chứ, đồng hồ hơn mấy trăm đồng lận đó!
Nếu là bà nhặt được, kiểu gì cũng có thể bán đi kiếm lấy một hai trăm!
Giang Trường Hà thấy Tôn Lệ Hà vì tự chứng minh sự trong sạch, đã chịu để cho nhà anh cả lục soát phòng, vì xóa bỏ hiềm nghi của nhà mình, ông ta rầu rĩ bày tỏ thái độ nói: "Mẹ, anh cả, mọi người cứ thể tùy tiện lục soát nhà con."
"Đương nhiên là phải lục soát, hơn nữa còn phải soát người trước đã!" Giang Trường Hải là hạng người từ trước đến giờ đều sẽ không khách khí.
Hai vợ chồng phòng hai đều không có ý kiến, Giang Trường Hà càng chủ động nói: "Lục soát em cùng Tiểu Quyên trước."
Chưa từng nghĩ đến, Tôn Lệ Hà vốn là người ngay từ đầu đã thể hiện lập trường của mình lại đột nhiên nhảy ra nói: "Chờ một chút!"
"Sao nào, em có ý kiến?" Giang Trường Hải ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía bà ta, đây là chột dạ nên dự định thừa nhận?
"Anh cả, sáng sớm ngày ra, anh cứ nói suông vu khống chúng em trộm đồ như vậy, còn muốn lục soát người, lục soát phòng, nếu để cho anh lục soát xong, vẫn đều không có tìm thấy cái gì, anh có phải nên bồi thường cho chúng em hay không? Anh như thế này chính là oan uổng chúng em." Tôn Lệ Hà bắt đầu nói điều kiện.
Giang Trường Hải sau khi nghe rất dứt khoát nói: "Được, nếu là anh không tìm ra được cái gì, ban đêm anh sẽ mua thêm cân thịt heo về xem như đền bù, được chứ?"
Kỳ thật trong lòng ông một mực hoài nghi là Tôn Lệ Hà và Chiêu Đệ, nhưng bây giờ ông nhìn vẻ lẽ thẳng khí hùng của Tôn Lệ Hà, dáng vẻ tìm mình muốn bồi thường, ngược lại loại bỏ hiềm nghi với bà ta.
Mà Chiêu Đệ nhặt được đồng hồ bỏ túi lại không có chút chột dạ nào, mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhịp tim cũng rất bình thường.
Là cô ta nhặt được, cũng không có ý định chiếm làm của mình, chính do bọn họ không tìm thấy cũng không trách được cô ta!
Giang Miên Miên lại cảm thấy như vậy có chút không tốt lắm, cô là người nhận được sự giáo dục của thế kỷ mới, cảm thấy soát người là xâm phạm quyền riêng tư.
Thế là hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngươi có cách nào giúp ta không soát người mà vẫn có thể tìm được đồng hồ bỏ túi ở đâu không?"
Hệ thống: "Có, tôi có thể dùng máy quét kiểm tra, nhưng dùng một lần cần tiêu hao một điểm trí lực."
Giang Miên Miên: "Cần trí lực điểm ư? Bây giờ ta không có? Ngươi có thể ghi nợ trước hay không, chờ lần sau ta có thì ngươi trừ, dù sao ta cũng chạy không được, ngươi châm chước một chút, có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận