Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 327. Gặp phải cướp

Giang Trường Hải vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hai mẹ con đang chạy về phía mình, ông mở rộng vòng tay ôm họ vào lòng.
"Vợ à, con gái, hai người muốn giết anh sao."
"Anh Hải, sao giờ anh mới về? Làm em lo muốn chết." Tô Uyển Ngọc thấy ông bình an trở về, giọng nói có chút kích động dường như sắp khóc.
“Cha, con và mẹ rất lo cho cha.” Giang Miên Miên cũng ôm đùi của cha cô, hành động nhẹ nhàng.
“Được rồi được rồi, không chuyện gì cả, chẳng phải cha đã về rồi sao, đi, chúng ta về kí túc xá nói chuyện.” Giang Trường Hải vỗ lưng hai người, nhẹ giọng dỗ dành.
Giang Trường Hải chào các công nhân rồi đưa Tô Uyển Ngọc và con gái về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, Giang Trường Hải bỏ túi vải đang mang xuống, nằm ở trên giường thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh Hải, mấy ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Uyển Ngọc quan tâm hỏi.
Giang Miên Miên cũng tròn mắt nhìn.
"Để các người phải lo lắng rồi."
Giang Trường Hải âu yếm sờ đầu con gái, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ mình: "Lúc bọn anh lái xe về, trên đường thì mưa lớn, tài xế Dương sợ xảy ra chuyện, nên không dám lái quá nhanh."
Tô Uyển Ngọc lẩm bẩm: "Cho dù lái chậm đi nữa thì cũng đâu đến nổi bảy ngày mới về?"
"Vợ đừng gấp, cứ đợi anh nói xong đã, trên đường bọn anh xảy ra chút chuyện, đoạn đường đó khá là hoang vắng, có người cố ý đặt một cái cây lớn chắn ngang đường."
"Cũng may hai tài xế có kinh nghiệm, thấy tình huống này biết ngay là gặp cướp, bọn họ không dám xuống xe, muốn quay xe ngược lại, nhưng không ngờ đường phía sau cũng bị chặn.”
Hai mẹ con nghe vậy không khỏi lo lắng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tài xế Dương lập tức mở cửa xe, bảo anh mau chạy đi. Bọn anh cũng mặc kệ xe hàng, trực tiếp bỏ chạy, dù xe hàng cũng là của công, cái mạng mới là của mình, những tên cướp đó cũng chỉ lấy những thứ trong xe, không có đuổi theo bọn anh."
Nghe đến đây, hai mẹ con mới thở phào.
Chỉ cướp của thôi thì vẫn ổn!
Giang Trường Hải không nói bọn họ đã trú trên cây cả đêm, nhưng mà vận may của họ vẫn không tệ, trưa hôm đó trận mưa cũng dừng lại, nếu không thì sẽ bị cảm lạnh mất.
“Sáng hôm sau bọn anh quay lại thì hàng hóa trên xe đã bị dọn đi hết. Đám khốn kiếp đó còn lấy cả bánh xe đi! Đồ hai tài xế mua cũng biến mất, cũng may anh chỉ mua mấy thứ nhỏ, không chiếm nhiều chỗ nên vẫn luôn mang theo bên mình mới không bị mất.”
"Chỗ đó hẻo lánh, cả đêm không có xe qua lại. Ba người đi bộ gần một ngày mới thấy người. Ăn tối rồi ngủ lại nhà một người dân địa phương, hai người lên thị trấn mượn lốp rồi ép lên, lại chuyển cái cây lớn đi, rồi lại tiếp tục lái xe trở về nên mới chậm trễ nhiều ngày như thế."
Ông cố tình dùng giọng điệu thoải mái để nói chuyện, nhưng hai mẹ con vẫn cảm thấy chấn động.
"Đúng, đúng là quá đáng sợ, nguy hiểm thật, anh Hải, sau này chúng ta làm ở xưởng vận chuyển cũng đừng làm mấy dịch vụ nguy hiểm thế này, tiền đó có dễ kiếm thế nào chúng ta cũng không cần nữa.” Tô Uyển Ngọc nghe Giang Trường Hải kể lại những gì ông đã trải qua, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Giang Miên Miên cũng cau mày, nghiêm mặt nói: "Cha, chuyện này quá mạo hiểm rồi, sau này cha đừng đi kiếm tiền nguy hiểm như thế nữa, đợi con lớn rồi, con sẽ kiếm tiền hiếu kính cha mẹ."
Lần này may mắn không xảy ra chuyện gì, nhưng lần sau chưa chắc được như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận