Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 455. Xem thường cha cậu à

Úc Duệ Hiên nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy chán ghét, chớp mắt, một ý tưởng xấu nổi lên trong lòng, cậu ta xích lại gần thấp giọng nói: "Tôi nói cho cậu biết, chiếc váy này là nhà dì của ông tôi làm, cô ta là một đứa nghèo kiết xác đến từ nông thôn, trên người căn bản không có tiền mua món quà tốt cho Trình Giai. Là dì Tôn thấy cô ta đáng thương, mới giúp cô ta làm váy, để cho cô ta làm quà tặng."
Cậu ấm nhỏ nhà họ Trần nghe xong lời này, ánh mắt nhìn về phía Giang Miên Miên càng thêm coi rẻ, khinh thường: "Nếu đã không phải cô ta làm, sao cô ta lại không biết xấu hổ lấy chiếc váy này ở đây giả danh lừa bịp?! Thật là buồn nôn!"
"Không được, tôi không thể để cho mọi người bị cô ta lừa tiền!"
Nói xong liền sải bước đi về phía Giang Miên Miên, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Giang Miên Miên nói: "Mọi người không nên tin lời nói của con nhóc thối tha này. Cô ta là kẻ lừa gạt! Quần áo này căn bản cũng không phải là cô ta làm, là dì nhà họ Úc làm, cô ta đang lừa gạt tiền của mọi người!"
Cậu ta vừa nói cái này xong, cả đại sảnh trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người cực kì kinh ngạc nhìn Trần Hạo và Giang Miên Miên.
"Trần Hạo, thuốc có thể uống nhầm nhưng lời thì không thể nói lung tung."
Trình An trừng mắt cảnh cáo lườm cậu ta một cái, Úc Thừa thì sắc mặt càng khó coi.
Cậu ấm nhỏ nhà họ Trần không nhận thấy được, cậu ta không sợ Trình An: "Lời tôi nói đều là sự thật, quần áo kia đẹp như thế, tuyệt đối không thể nào là do cô ta - một con nhóc từ nông thôn đến có thể làm ra! Ngay cả thủ đô cũng còn không biết hết nữa là."
Trình An nghe vậy liền khinh thường nở nụ cười: “Ây, tôi nhìn cậu mới là đồ ngu ngốc cái gì cũng không biết, hiểu không? Miên Miên là tiểu thần đồng, chỉ mất thời gian một năm đã học xong chương trình học năm năm của tiểu học, thi lên cấp lại được điểm cao nhất thị trấn. Viết một bài văn được đăng lên báo cả nước, chính là bài báo tháng trước: "Tương lai tổ quốc", ngay cả chủ tịch và thủ tướng cũng đều xem qua. Một thằng ngốc cấp hai cũng không thi đậu như cậu thì có tư cách gì mà nói người ta lừa đảo!"
Tất cả mọi người đã đọc qua báo của ngày hôm đó, nghe được Trình An nói, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Giang Miên Miên, hóa ra bài văn ngày đó chính là do cô bé này viết.
Cũng đều là người trẻ tuổi, không hề keo kiệt thể hiện sự ca ngợi và thiện ý của bản thân.
"Bài văn này tôi đã đọc rồi, viết rất hay, ý tưởng của em gái thật phong phú."
"Tôi cũng đọc qua, giảng viên đại học của chúng tôi còn cố ý nhắc học sinh lớp tôi phải xem bài văn này."
...
Trần Hạo nghe thấy mọi người đối với Giang Miên Miên che chở như vậy, cậu ta có chút mờ mịt nhìn thoáng qua Giang Miên Miên, vì sao Úc Duệ Hiên không nói với mình rằng đứa nhà quê này lợi hại như vậy chứ? Còn cậu ta thì cái gì cũng không biết?
Lúc này, Hứa Thành không biết xuất hiện từ lúc nào, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một chút, cười nhạo nói: "Trần Hạo, chính cha cậu cũng là ở nông thôn, tại sao mở miệng ra là lấy nhà quê để nói cô gái khác thế? Chẳng lẽ trong lòng cậu xem thường cha cậu à?"
"Anh, anh đừng có nói lung tung, tôi không thế." Trần Hạo hơi chột dạ nhìn thoáng qua Hứa Thành, phản bác một cách yếu ớt.
Trần Hạo thấy nhiều người che chở Giang Miên Miên như vậy, biết hôm nay bản thân không chiếm được lợi ích, lại vừa mới bị Hứa Thành vạch trần nguồn gốc, cậu ta mặt đỏ tới mang tai đang định rời khỏi đám người lại bị Úc Thừa ngăn cản.
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn thấy Úc Thừa mặt lạnh, có chút sợ hãi hỏi: "Úc, Úc đại ca, có chuyện gì không?"
"Xin lỗi Miên Miên." Úc Thừa dùng đến ngữ khí không cho từ chối, ra lệnh mà nói.
Nếu không phải nể hôm nay là tiệc sinh nhật của nhà họ Trình, vừa rồi cậu đã phải động tay đánh người.
Trần Hạo trước kia đúng là bị cậu hung hăng chỉnh đốn qua mấy trận, vậy nên vẫn luôn sợ hãi sát thần mặt lạnh - Úc Thừa này, bây giờ thấy Úc Thừa nhìn mình như vậy, cậu ta bị dọa đến chân đều mềm nhũn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận