Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 791 - Ngồi ô tô con một lần



"Cậu, nhà bà Giang thật rất náo nhiệt, người trong thôn cũng đều đặc biệt thuần phác, cậu mà đi, nhất định sẽ thích nơi đó." Úc Thừa từng ở thôn Thạch Kiều một thời gian, đối với nơi đó có ấn tượng rất tốt.Phương Trí Viễn thấy bọn họ đều nói như vậy, mà bà cụ tuổi lớn như thế còn cố ý đi qua đây mời mình, lại nhiệt tình hiếu khách như vậy, ông cũng không tiện để cho người ta đi một chuyến không công, cũng liền không từ chối nữa."Thím Giang, thím cũng đã đích thân tới đây, nếu cháu mà từ chối nữa, cũng không nói nên lời, vậy liền làm phiền mọi người.""Ha ha, không phiền, đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, dù sao hiện tại thằng cả cũng nghỉ, các con ở nhà cũng không có chuyện gì, dọn dẹp một chút, chúng ta hôm nay liền về trong thôn đi." Bà cụ thấy Phương Trí Viễn đồng ý, cao hứng thu xếp."Được ạ, mẹ, vậy mẹ ở đây đợi một chút, chúng con phải thu dọn một lúc đã." Tô Uyển Ngọc không nghĩ tới sẽ trở về thôn, chưa kịp thu dọn cái gì."Được, không cần vội, các con từ từ thu xếp, mẹ sẽ ngồi đây xem TV." Bà cụ nói có chút không để ý lắm.Đã quyết định trở về thôn ăn tết, tất cả mọi người đều trở về phòng thu dọn quần áo của mình.Phương Trí Viễn là thu dọn nhanh nhất, lúc ông đến cũng không có đồ gì nhiều, liền một bộ quần áo của Giang Trường Hải.Bà cụ thấy Phương Trí Viễn đi đường có chút không lanh lẹ, nghĩ đến ông là một chàng trai dáng dấp tuấn tú như vậy, nói chuyện lại nho nhã lễ độ, vậy mà què một chân, trong lòng thật sự rất tiếc hận.Thế là nhịn không được bật thốt lên: "Trí Viễn à, cháu đứa nhỏ này, điểm nào cũng tốt, chỉ có mỗi cái chân này làm liên lụy cháu, cháu đến bệnh viện lớn khám chân này thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?"Nghe được bà cụ hỏi thăm, Phương Trí Viễn cũng không giống những người khác, để bụng khi người ta nói về chỗ yếu của mình.Ông biết bà cụ chỉ đơn thuần là quan tâm bản thân, cũng không có ý tứ gì khác, ông cực kì rộng rãi mỉm cười, giải thích nói: "Thím Giang, chân này của cháu đã bị rất nhiều năm, trước đây cũng đi bệnh viện thủ đô xem qua, không chữa được, chỉ có thể cứ như vậy, mặc dù đi đường có chút không tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng cuộc sống bình thường."Bà cụ nghe nói không thể chữa được, cảm thấy rất đáng tiếc, đứa nhỏ này mới hơn hai mươi tuổi, nhân sinh vừa mới bắt đầu, một chân bị cà nhắc, ông trời thật sự là không công bằng.Trong lúc hai người nói chuyện, nhóm người Giang Trường Hải cũng thu dọn xong đồ d.Úc Thừa nhìn thoáng qua tuyết rơi bên ngoài, cùng mọi người nói: "Bà Giang, chú Giang, bây giờ bên ngoài lạnh quá, chúng ta tự đạp xe đạp là chịu tội, nếu là không vội trở về, chờ cháu gọi điện thoại, để cho người ta lái xe đến đưa chúng ta đi chút là được."Bà cụ nghe được có xe để ngồi, con mắt lập tức liền sáng lên, không đợi những người khác nói chuyện, bà liền vội vàng nói: "Úc Thừa, chúng ta không vội, cháu gọi điện thoại đi, chúng ta chờ ở đây."Bà đời này còn chưa từng ngồi ô tô con đâu, bây giờ có cơ hội này, mượn nhờ ánh sáng của Úc Thừa, ngồi ô tô con một lần, thì sẽ uy phong cỡ nào đây!Đến lúc đó người trong thôn nhìn thấy bọn họ được ô tô con đưa về, còn không hâm mộ chết chính mình."Được, vậy chúng ta ở nhà chờ một lát." Úc Thừa nói xong, liền cầm điện thoại lên, gọi đi.Cậu sở dĩ muốn gọi xe đến đưa bọn họ về thôn, là lo lắng cho chân của cậu của cậu.Chân cậu của cậu sau khi trải qua lần trước đi thủ đô trị liệu, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn được điều dưỡng rất tốt, nếu lần này ngồi xe đạp về thôn Thạch Kiều, lại bị gió thổi, bị lạnh, vậy thì nguy rồi.Gọi điện thoại xong, Phương Trí Viễn cùng mấy người trong phòng lên tiếng chào hỏi, liền cùng Úc Thừa đi cung tiêu xã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận