Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 280. Không xinh đẹp bằng cậu

Thật sự không ngờ rằng Giang Miên Miên còn nhỏ như vậy mà đã có kỷ luật đến thế.
Những đứa trẻ khác được nghỉ đều hận không thể ngày ngày ra ngoài chơi, nhưng cô lại có thể hạ được quyết tâm tự học hết tất cả chương trình học của học kì sau.
Hai người nhất thời vui mừng khen ngợi: “Bạn học Giang Miên Miên, em đúng là đứa trẻ ngoan. Chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy chắc chắn em có thể thi đỗ đại học.”
“Đúng vậy, hiện giờ có rất ít đứa trẻ có thể tự kỷ luật được như em.”
Mạnh Vệ Đông nói xong nhìn thoáng qua các học sinh đang bận rộn chép bài tập nghỉ đông ở một góc trong lớp học, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lưu Văn không ngờ rằng tiến độ của Giang Miên Miên lại nhanh đến như vậy, thầy ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạn học Giang Miên Miên, nếu em đã học hết chương trình học của học kì sau rồi, vậy lát nữa thầy sẽ cho em hai bài thi để kiểm tra thành quả tự học của em. Em quay về lớp học trước đi.”
Tuy rằng bọn họ đều rất nôn nóng muốn lập tức ra đề thi cho Giang Miên Miên làm, nhưng bọn họ vẫn phải lên lớp, chỉ có thể lợi dụng thời gian nghỉ trưa.
Nghĩ như vậy, mỗi người đi vào một lớp học bắt đầu giảng bài.
Hiện tại mỗi lớp học trong tiểu học công xã chỉ có hai giáo viên thay nhau giảng bài, hơn nữa đều không có ngày nghỉ, tiền lương lại không cao.
Nhưng các thầy cô đều rất cẩn trọng làm tròn bổn phận, vì muốn để các học sinh thành tài đều bỏ ra toàn bộ tâm huyết và tinh lực.
Chiêu Đệ cả hai đời lần đầu tiên bước vào lớp học cũng vừa mới phát hiện, tiểu học công xã hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta không ngờ rằng bản thân lại là người được coi là ăn mặc khá là tốt trong nhóm học sinh ở đây. Trong lớp của cô ta có không ít học sinh mặc quần áo vừa cũ vừa vá cùng với giày cũ.
Cô ta còn nhìn thấy có hai học sinh ngồi trong góc, ngay cả áo bông và giày bông cũng không mặc nổi, chỉ mặc áo khoác phong phanh, đang ôm cánh tay run lẩy bẩy.
Hơn nữa những gì giáo viên giảng cô ta cũng đều hiểu, có hai học sinh bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi toán đơn giản mà cũng có thể trả lời sai.
Tất cả những điều này khiến Chiêu Đệ không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng hơn, cô ta không kém hơn bất cứ người nào.
Vì vậy sau khi học xong một tiết học, cô ta đem tâm trạng vui vẻ đến lớp bốn tìm Giang Miên Miên.
Nói thật, cô ta không muốn đi tìm Giang Miên Miên, vì đối phương sẽ đem cô ta ra làm phông nền như một con vịt con xấu xí.
Nhưng vì để mỗi cuối tuần có thể liên hệ với Úc Thừa, cô ta cũng chỉ có thể kiềm chế suy nghĩ của bản thân đi lấy lòng, làm thân với Giang Miên Miên.
Chiêu Đệ đi đến cửa lớp bốn, cười vẫy tay với Giang Miên Miên đang ngồi ở trong lớp: “Chị ba, chị ra đây một chút đi.”
Giang Miên Miên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi ra ngoài: “Chiêu Đệ, sao em lại đến đây?”
“Em không có người quen trong lớp, muốn đến nói chuyện với chị ba.” Gương mặt vàng vọt của Chiêu Đệ lộ ra biểu cảm ngại ngùng ỷ lại.
Mà bạn học trong lớp của Giang Miên Miên nghe thấy cô ta gọi Giang Miên Miên là “chị ba” đều vô cùng kinh ngạc, một nhóm người đi đến tò mò đặt câu hỏi: “Miên Miên, đây là em gái của cậu à?”
“Ừ, con bé là..”
Giang Miên Miên còn chưa nói xong, một cô bé đã châm chọc: “Nhưng hai người hoàn toàn không giống nhau mà, em ấy không trắng như cậu, cũng không xinh đẹp như cậu.”
“Đúng vậy, mũi của em ấy thấp, còn mũi của cậu lại rất cao.”
Các học sinh đều còn nhỏ, nói chuyện đều không dùng não, trước nay đều nghĩ sao nói vậy.
Họ không biết rằng lời nói của mình lúc này đều biến thành những thanh kiếm sắc nhọn đâm thật sâu vào nội tâm của Chiêu Đệ.
Bàn tay giấu trong tay áo của Chiêu Đệ nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh cho đám nhóc con này một trận.
Giang Miên Miên vội vàng nói: “Đây là em họ của tôi, Chiêu Đệ. Bây giờ con bé còn nhỏ, qua vài năm nữa ngũ quan phát triển thì sẽ xinh đẹp thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận