Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 569 - Không có bí mật gì đáng nói



Người một nhà ngồi trên sô pha xem TV màu Giang Miên Miên mới làm ra."Còn đừng nói, cái TV màu này xem tốt hơn TV đen trắng nhiều, con gái của mẹ đúng là một nhà khoa học nhỏ." Tô Uyển Ngọc càng nhìn càng vui vẻ."Ha ha, mẹ, mẹ quá phóng đại rồi. Thật ra kỹ thuật chế tạo TV màu cũng không phải đặc biệt khó." Giang Miên Miên bị mẹ mình thổi phồng đến mức xấu hổ.Cô có thể thuận lợi chế tạo ra TV màu là bởi vì có bàn tay vàng hệ thống, chẳng qua không thể nói cho những người khác thôi.Vì Giang Miên Miên đã đồng ý sẽ làm thêm một cái TV màu cho Úc Thừa nên sáng ngày hôm sau bọn họ lại đến xưởng luyện thép thật sớm.Bận rộn suốt một ngày, đến chiều, lúc hai người về nhà thì thấy ghế sô pha nhà mình ngồi đầy người.Còn có bốn năm người hàng xóm ngồi trên ghế đẩu hoặc trên tay vịn ghế sô pha, tất cả mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào TV màu nhà cô.Xem ra trong trấn này cũng giống như thôn Thạch Kiều, không có bí mật gì đáng nói.Tối hôm qua cô mới cầm TV về, hôm nay đã có nhiều người như vậy biết."Mẹ, bọn con về rồi đây." Vào nhà, Giang Miên Miên nhỏ giọng hô.Tô Uyển Ngọc đang ra vào bếp lấy đồ và vội vàng chào hỏi khách đến nhà, nghe thấy tiếng Giang Miên Miên thì bớt thời gian nhìn thoáng qua hai người: "Về rồi thì vào đi.""Trời ạ, thiên tài nhỏ về rồi đây, mau, mau vào nhà." Bà Lý vừa thấy Giang Miên Miên liền lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy đến cổng, ôm lấy bả vai Giang Miên Miên, vô cùng nhiệt tình kéo người vào trong nhà."Cháu chào bà Lý." Giang Miên Miên cười chào hỏi."Ấy, thiên tài nhỏ, bà nghe mẹ cháu nói cái TV màu này là do cháu làm?" Bà Lý lấy làm lạ hỏi thăm."Đúng đó Miên Miên, cái TV màu này thật sự do cháu làm?" Mẹ Vương Lợi cũng có phần khó tin dò hỏi.Mọi người trong phòng nghe thấy hai người hỏi ra lời trong lòng thì đều nhìn về phía Giang Miên Miên, chờ câu trả lời của cô.Không phải là mọi người không tin lời của Tô Uyển Ngọc, mà thật sự là tuổi của Giang Miên Miên quá nhỏ.Chiếc TV màu này ngay cả xưởng TV cũng không làm được, một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi như cô làm sao có thể làm được chứ?"Thím, bà Lý, đúng ạ, cái TV này do cháu làm." Giang Miên Miên gật gật đầu.Hàng xóm láng giềng thấy Giang Miên Miên thừa nhận thì đều sôi nổi không tin, trừng to mắt nhìn cô, sau đó bà Lý và mẹ Vương Lợi đi đầu khen cô."Miên Miên, cháu thật là quá thông minh. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể làm ra TV, sau này lớn lên thì còn thế nào nữa, đến lúc đó, cháu chắc chắn có thể nghiên cứu ra thứ lợi hại hơn.""Đúng đúng, về sau đứa nhỏ Miên Miên này nhất định là người làm việc lớn!"...Còn có người tâm tư lanh lợi: "Mọi người nói xem, giờ Miên Miên làm ra cả TV màu, thành phố liệu có phái phóng viên xuống đây phỏng vấn nữa không?""Thật đúng là nói không chừng!""Miên Miên à, nếu lần này cháu lại lên báo thì nhớ phải gọi chúng ta lên đó, để chúng ta cũng đi theo dính chút ánh sáng, lên báo một lần, làm người trong nhà ghen tỵ."Tô Uyển Ngọc mừng rỡ cười toe toét, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Ấy ấy, các chị các em các thím à, mọi người đừng khen quá, đứa nhỏ Miên Miên này còn nhỏ tuổi, sau này ra sao còn chưa chắc đâu.""Tiểu Tô à, cô nói lời này cũng quá khiêm tốn rồi. Đứa nhỏ có thể làm ra TV màu sao có thể là đứa trẻ bình thường được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận