Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 210. Lộ rõ cảm giác tồn tại

Thị trấn của bọn họ thực sự là quá nhỏ, năng lực tiêu dùng có hạn, không có nơi bán châu báu trang sức. Chỉ có tòa nhà bách hóa trong huyện mới có, hơn nữa chỉ có mấy kiểu dáng đơn giản.
Như vậy cũng giúp ông đỡ phải qua đó chọn, nói thẳng là muốn mua loại bao nhiêu tiền là được rồi.
Tâm ý này khiến người bán hàng Tiểu Chu cũng hâm mộ, cảm khái từ nội tâm: “Đồng chí Giang, anh đúng là một người đàn ông tốt biết yêu thương vợ.”
Thực ra một sợi dây chuyền vàng cũng không được coi là quá đắt, không ít người trong thành phố cắn răng một chút là có thể mua được, nhưng lại không có nhiều nữ đồng chí thực sự có dây chuyền vàng.
Một là, tiền mua một sợi dây chuyền vàng đã đủ để mua một chiếc xe đạp hoặc là mỗi bữa có thể ăn thịt hơn nửa năm.
Thứ hai là vì trước đây quá náo loạn, mọi người cũng không dám đeo công khai, sợ bị coi là chủ nghĩa tư bản.
Giang Trường Hải được khen thì tuyệt đối không khiêm tốn: “Em gái, sau này cô tìm bạn trai nhớ phải tìm người đàn ông có mười đồng tiền thì có thể tiêu cho vợ con chín đồng như tôi đấy nhé.”
Trở về nhà, ông giao những thứ khác cho mẹ mình xong liền hí ha hí hửng quay về phòng tranh công: “Ha ha, vợ à, xem anh mua cho em cái gì này.”
Vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền vàng chói lọi từ trong túi ra đung đưa trước mặt Tô Uyển Ngọc.
Tô Uyển Ngọc lập tức ngạc nhiên kêu thành tiếng: “A...dây chuyền vàng? Anh mua ở đâu vậy? Trên trấn của chúng ta không có nơi bán vàng mà.”
“Nhờ người đến tòa nhà bách hóa trong huyện mua, thích không?”
“Thích.” Tô Uyển Ngọc hôn Giang Trường Hải một cái, sau đó vô cùng vui vẻ cầm sợi dây chuyền đi soi gương.
Giang Miên Miên ngồi ở một bên làm bài tập chớp mắt hỏi: “Cha, có của con không?”
Cô cũng không phải thực sự muốn có quà, chỉ là bị nhét đầy cơm chó vào miệng nên không chịu cô đơn muốn lộ rõ cảm giác tồn tại của mình một chút.
“Đương nhiên là có của con rồi. Cha quên ai cũng không thể quên con gái của mình được.” Giang Trường Hải ra vẻ làm ảo thuật, lấy từ trong áo bông ra một túi kẹo sữa nhãn hiệu Con thỏ trắng.
“Cảm ơn cha, cha đúng là tốt nhất.”
Giang Miên Miên nhìn thấy kẹo sữa Con thỏ trắng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên vui mừng, ôm kẹo sữa cười đến tít mắt.
Ở thời đại này kẹo sữa thỏ trắng rất đắt, đắt hơn rất nhiều so với kẹo hoa quả trước đây cha cô mua cho cô.
Thấy cô vui vẻ như vậy, Giang Trường Hải đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, cười nói: “Không phải chỉ là một gói kẹo thôi sao? Xem con vui chưa kìa. Nếu con thích ăn thì lần sau cha lại mua cho con.”
“Vâng vâng.”
Giang Miên Miên vừa gật đầu vừa mở gói kẹo, bóc vỏ kẹo ra đút cho cha mình một viên: “Ngon không cha?”
“Ngon lắm, cha đi đút cho mẹ con một viên.”
Giang Trường Hải nói rồi cầm một viên kẹo sữa đi về phía vợ mình đang soi gương: “A...há mồm nào vợ.”
Giang Miên Miên:....
Cô lặng lẽ nhổ hết cơm chó trong miệng ra, ăn một viên kẹo sữa thỏ trắng nồng đậm vị sữa bò.
“Anh Hải, em đeo có đẹp không?” Tô Uyển Ngọc đeo sợi dây chuyền đi qua đi lại trước mặt Giang Trường Hải một vòng, để ông nhìn đủ từng góc độ.
“Đẹp lắm, vợ anh đeo cái gì cũng đẹp.” Giang Trường Hải không hề keo kiệt khích lệ.
Tô Uyển Ngọc bĩu môi: “Lộ liễu quá rồi, em sợ mẹ và thím ba nhìn thấy lại nói ra nói vào.”
Ngày sinh nhật đang êm đẹp, bà cũng không muốn nghe mấy lời khó chịu ghen tị của bọn họ.
Giang Trường Hải lại không hề quan tâm: “Không sao đâu vợ, em cứ việc đeo. Anh sẽ không để mẹ mắng em. Còn những người khác thì cứ để bọn họ ghen tị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận