Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 401. Miệng con thật ngọt

"Phù... Thật đúng là một con heo nhỏ tham ngủ." Úc Thừa không nhịn được bật cười.
Đáng tiếc lần này cậu tới không mang theo máy chụp ảnh, nếu không tuyệt đối sẽ chụp lại một màn này, lưu lại làm kỷ niệm, đến lúc đó để cho Cừu Non nhìn một chút, nhất định cô sẽ thẹn quá thành giận.
"Cừu Non, thức dậy ăn sáng nào." Úc Thừa sợ dọa đến Giang Miên Miên, nhẹ giọng gọi.
"Ưm..." Giang Miên Miên xoa đôi mắt, lật người còn muốn ngủ tiếp.
"Cừu Non, may dậy đi, dậy trễ sẽ không có đồ ăn sáng đâu." Úc Thừa trêu chọc cô.
Giang Miên Miên nghe được giọng nói của Úc Thừa, mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt mình.
"Anh Úc..." Giang Miên Miên mới tỉnh ngủ, giọng gọi người còn rất mềm mại.
"Dậy rồi, con heo nhỏ lười biếng." Úc Thừa trêu chọc cô.
Qua mười mấy giây Giang Miên Miên mới tỉnh táo lại, cô ngồi dậy kéo chăn cao che cơ thể mình, vẻ mặt thành thật nói: “Anh Úc, sao anh lại tự ý vào phòng em thế? Như vậy là không đúng, lần sau anh vào phòng em, nhất định phải gõ cửa, chờ em đồng ý rồi, anh mới có thể đi vào, dù sao nam nữ khác biệt, biết không?"
Úc Thừa nhìn bánh bao nhỏ Giang Miên Miên chưa lớn, đang nghiêm túc nhấn mạnh cái gì mà nam nữ khác biệt với mình, cậu cố nhịn mới không bật cười tại chỗ.
Ở trong mắt Úc Thừa, Giang Miên Miên chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, trẻ con thích nhất là giả bộ làm người lớn, cậu hoàn toàn không đặt lời nam nữ khác biệt của cô trong lòng.
Cậu nín cười, nghiêm túc nói: "Cừu Non, em đừng oan uổng anh, trước khi anh vào, đã gõ cửa rồi, chẳng qua em ngủ say như heo vậy, không nghe được anh gõ cửa, hơn nữa, em còn ngáy nữa."
Úc Thừa nói xong, làm bộ dạng ghét bỏ, cố ý chọc tức cô.
"Em mới không ngáy, anh Úc gạt người." Giang Miên Miên phản bác.
"Thật mà, chính tai anh nghe được." Úc Thừa chỉ vào lỗ tai mình, cười nói.
"Hừ, em mới không tin đâu, được rồi, anh Úc, anh đi ra ngoài trước đi, em phải thay quần áo." Giang Miên Miên không dây dưa đề tài này với cậu nữa.
"Được rồi, nhanh lên một chút rồi ra ăn cơm." Sau khi Úc Thừa ra khỏi phòng còn quan tâm đóng cửa lại.
Chờ Giang Miên Miên thay quần áo xong, rửa mặt xong, vừa khéo Tô Uyển Ngọc bưng hết đồ ăn sáng lên.
Bà đi Cung Tiêu Xã mua ít đồ ăn nấu chín, ăn kèm với bánh bao và cháo, lại một bữa sáng phong phú.
"Miên Miên, nhanh đến ăn cơm." Tô Uyển Ngọc gọi con gái.
"Oa, có bánh bao thịt mà con thích nhất, mẹ, con biết mẹ đối với con tốt nhất mà, moa~." Giang Miên Miên nhảy lên, cho Tô Uyển Ngọc một nụ hôn đầy nước miếng.
"Chao ôi, làm mặt mẹ đầy nước miếng, miệng con thật ngọt, nhanh ăn cơm đi.” Mặc dù Tô Uyển Ngọc nói lời chê bai, nhưng nụ cười trên mặt lại tràn đầy yêu thương.
Mấy người ăn sáng xong, Tô Uyển Ngọc dặn dò: "Miên Miên, một lát nữa con dẫn anh Úc của con đi ra ngoài chơi với các bạn nhỏ nơi này của chúng ta một chút, ở bên này anh Úc của con không có người quen, con phải quan tâm chăm sóc thằng bé, biết không?"
Giang Miên Miên nhìn mặt trời nóng hừng hực bên ngoài kia hỏi: "Anh Úc, anh muốn ra ngoài chơi sao?"
Úc Thừa cũng không thích vui đùa và chơi đồ chơi với những đứa trẻ ngây thơ kia, cậu lắc đầu một cái: "Anh không muốn đi ra ngoài chơi."
Giang Miên Miên vừa nghe, nhất thời khôi phục sức sống: "Quá tốt, anh Úc, em cũng không muốn ra ngoài chơi, bên ngoài quá nóng, chúng ta đi ngồi dưới gốc cây đa lớn trong sân đi, chỗ đó có bóng râm, còn có gió, mát mẻ hơn trong nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận