Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 372. Cũng đừng bỏ lỡ

"Dạ, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người." Giang Miên Miên ngẩng đầu ưỡn ngực đảm bảo.
"Tốt, đứa trẻ ngoan, được rồi, cũng đã nói xong mọi chuyện rồi, chúng tôi cũng nên về." Cục trưởng Vương đứng lên nói với mấy người nhà họ Giang.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhiệt tình giữ lại: “Mấy vị lãnh đạo, để mọi người khổ cực chạy đến một chuyến như vậy, ở lại ăn cơm tối rồi hẵng đi."
Hiệu trưởng Phương giúp đỡ từ chối: "Không cần đâu, trong tay hai vị lãnh đạo còn có việc, cũng không thể ở lâu."
Một nhà Giang Trường Hải tiễn đoàn người ra cửa, đám người này vừa đi, cả nhà bọn họ lung lay đi vào nhà, ba người nhìn nhau, tất nhiên còn chưa phục hồi lại tinh thần trong vui mừng.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị mấy người hàng xóm đánh thức.
"Tiểu Giang, Tiểu Tô, mới vừa rồi tôi nhìn thấy chủ nhiệm Trần và cục trưởng Vương bộ giáo dục đến nhà các người, bọn họ đến làm gì vậy?"
Những người hàng xóm này, đời này qua đời khác đều là người địa phương trên trấn, gần như là đều biết lãnh đạo trong trấn.
Vẻ mặt của Giang Trường Hải đầy vui mừng nói: "Còn không phải bởi vì bài văn của con gái tôi viết quá hay sao, được những lãnh đạo phía trên xem trọng, bọn họ nói phải phát hành bài văn này ra cả nước, còn phải mở đại hội khen ngợi cho con gái tôi, nói là mấy ngày sau sẽ còn có phóng viên trong thành phố đến phỏng vấn nhà chúng tôi nữa."
Mấy hàng xóm nghe lời này, đầu tiên là sợ run một cái, sau đó từng lời tâng bốc không cần trả tiền đều tuôn ra.
"Miên Miên nhỏ như vậy mà đã được lên báo cả nước, thật sự quá tài giỏi, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn."
"Đúng vậy, tôi nói chứ, cũng là Tiểu Giang tiểu Tô biết giáo dục con cái, nhìn một cái đã biết hai người không phải là người bình thường, nếu không sao có thể dạy dỗ con cái tốt như vậy."
"Đúng nha, đúng nha, các người có thể nói cho chúng tôi biết được không, làm thế nào nuôi dạy con cái học giỏi như vậy? Để cho chúng tôi cũng học một ít."
Lúc hai người Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc mới vừa dọn lên trấn, mặc dù bình thường chung đụng vô cùng hòa hợp với những hàng xóm xung quanh, những vẫn có một ít người, tự cho mình là người thành phố, xem thường bọn họ đến từ nông thôn.
Nhưng kể từ khi biết Giang Miên Miên thi được hạng nhất toàn trấn, thái độ đối với nhà bọn họ liền thay đổi lớn.
"Chao ôi, thật ra chúng tôi cũng không làm gì cả, con gái tôi học tập tốt như vậy, một mặt là đầu óc con bé thông minh, mặc kệ học cái gì, cũng có thể hiểu được rõ ràng, mặt khác chính là con bé thích học tập, mỗi ngày đều không cần chúng tôi nhắc nhở, đã tự giác ngoan ngoãn làm bài tập rồi, đặc biệt hiểu chuyện.” Giang Trường Hải dương dương tự đắc khoe khoang.
Mấy người hàng xóm: “Vậy đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện. Có thể làm hàng xóm với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, không chừng còn có thể để cho mấy con khỉ trong nhà tôi cũng thích học tập."
Nhất thời các phụ huynh có con đều quyết định trong lòng, sau này phải để cho con của mình tiếp xúc nhiều với Giang Miên Miên một chút, tốt nhất có thể học được một ít phương pháp học tập từ chỗ cô.
Cũng có người nhớ đến chuyện phỏng vấn: "Chao ôi, Tiểu Giang, khi nào phóng viên đến nhà các người phỏng vấn vậy? Chúng tôi còn chưa từng thấy qua phóng viên, đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ đến xem náo nhiệt một chút."
Tốt nhất có thể thuật tiện viết tên mình lên báo, dù một câu hay nửa câu cũng được, như vậy mình cũng có thể cầm báo đi ra ngoài khoe khoang.
“Hình như mấy lãnh đạo kia còn chưa nói, chắc cũng phải hai ngày sau." Giang Trường Hải trả lời đúng sự thật.
"À, như vậy sao."
Những người hàng xóm thầm nghĩ hai ngày này mình chú ý một chút, cũng đừng bỏ lỡ.
Trong lòng Giang Trường Hải tràn đầy vui mừng đi chợ đen mua cá, thịt heo, còn có tôm lớn và cua, bận rộn hơn một giờ với Tô Uyển Ngọc, làm ra một bàn bữa tối phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận