Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 885 - Đối tốt với tôi như vậy



"Ngày hôm đó tôi cầm bảng điểm về, lần đầu tiên mẹ tôi cho tôi một đồng tiền tiền tiêu vặt, còn trực tiếp dẫn tôi đi cung tiêu xã, mua đồ chơi mà tôi vẫn luôn muốn về cho tôi, còn mua cho tôi rất nhiều, rất nhiều đồ ăn vặt tôi thích ăn, để cho tôi ăn thoải mái! Càng khoa trương hơn là cả kỳ nghỉ hè này, mặt cha tôi đều không hề tối tăm hay đánh tôi lần nào." Vương Lợi mặt mày hớn hở kể về nhiều đãi ngộ tốt của bản thân bởi vì học tập tốt lên mà nhận được.Nói xong những điều này, cậu càng đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, vung tay lên mà son sắt thề thốt bảo đảm nói: "Cho nên tôi đã quyết định, sau này tôi phải học tập thật giỏi, tranh thủ để về sau cha mẹ tôi đều đối tốt với tôi như vậy!""Vương Lợi, cậu nghĩ như vậy là tốt lắm. Thật ra cậu có trí óc rất thông minh, chỉ cần cậu chú tâm vào học tập, sau này chú Vương sẽ không suốt ngày đánh cậu mắng cậu giống như trước đây nữa." Giang Miên Miên cũng khích lệ nói."Ừm, tôi hiểu rồi, cho nên Giang Miên Miên à, những thứ này, chính là quà cảm ơn của tôi, đây đều là bảo bối của tôi, học sinh lớp tôi mang thứ khác đến đổi với tôi, tôi cũng không chịu đổi đâu nhé." Vương Lợi lại đem viên bi và quyển kia quyển sách nhỏ gần như mới đưa về phía Giang Miên Miên nơi đó.Mặc dù Giang Miên Miên không có hứng thú đối với mấy thứnày, nhưng mà cô cũng biết, bình thường Vương Lợi coi trọng và yêu quý những thứ này bao nhiêu, cậu có thể mang ra tặng cho mình, có thể nói là rất có thành ý."Được, Vương Lợi, quà cảm ơn của cậu tôi đều nhận." Giang Miên Miên trịnh trọng đem đồ vật tiếp nhận.Thấy cô cũng 'thích' quà của mình như vậy, lúc này Vương Lợi liền càng vui vẻ.Mấy đứa bé uống nước ngọt, nói chuyện lý thú ở trường học, trong lúc nhất thời tiếng cười nói vui vẻ trong phòng không ngớt.Trong lúc bọn họ cười cười nói nói, Giang Trường Hải đội nón mặt trời, trên cổ vắt một cái khăn lông đi đến.Vương Lợi nhìn thấy Giang Trường Hải mang theo nón mặt trời, hiếu kỳ hỏi: "Chú Giang, trên mũ chú sao lại có cả quạt thế ạ?""Vương Lợi, cháu-cái thằng nhóc này con mắt thật tốt, đây là nón mặt trời con gái chú tự mình nghiên cứu ra, thế nào? Có phải rất giỏi hay không?" Giang Trường Hải thấy Vương Lợi biết hàng như thế, cười tủm tỉm đem mũ cầm xuống, đưa cho cậu hỏi.Vương Lợi nhận lấy mũ liên tục gật đầu, rất tán đồng Giang Trường Hải: "Chú Giang, cháu có thể đội cái mũ này một chút không?""Có thể, cứ dùng thoải mái, đừng làm hỏng của chú là được." Giang Trường Hải vuốt vuốt đầu Vương Lợi, cười ha hả nói."Cảm ơn Chú Giang."Vương Lợi nói xong vui vẻ đem mũ đội lên, thỏa mãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cảm nhận được mát mẻ quạt mang tới: "Oa, Giang Miên Miên, cậu giỏi thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại mũ này đó, thật mát quá."Lý Lan cũng hết sức tò mò đi tới, đánh giá.Giang Miên Miên thấy hai bọn họ thích như thế, vừa vặn trước đó nàng cũng làm rất nhiều, liền lại mang ra hai chiếc mũ mới đưa cho hai người: "Chị Lan Lan, Vương Lợi, hai chiếc này là tặng cho mọi người, sau này đi ra ngoài chơi mang theo, vừa không bị đen da, lại có thể hóng gió bất cứ lúc nào.""Oa, Giang Miên Miên, cám ơn cậu." Vương Lợi vội vàng đem mũ trong tay trả cho Giang Trường Hải, sau đó nhận lấy chiếc mũ Giang Miên Miên cho mình, vui vẻ phấn khởi đội lên trên đầu của mình.Cũng chưa cả hỏi Giang Miên Miên, liền tự mình tìm tới công tắc mở, để gió thổi lên."Cảm ơn Miên Miên, chị vô cùng thích quà tặng này!" Lý Lan mặc dù cũng rất vui vẻ, nhưng không trực tiếp liền đội lên đầu giống như Vương Lợi, mà nâng lên giống như bảo bối vậy."Giang Miên Miên, nếu đã không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài chơi trước, ngày mai tôi lại tới tìm cậu chơi." Vương Lợi nhận được quà tặng mới lạ như thế, bây giờ cậu cực kì bức thiết muốn đi ra ngoài khoe khoang một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận